Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Biết Đến Nhớ Nhung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin ngẩng đầu, từ từ dò tìm cái tên đó.

Tìm ra rồi!

Người con gái trên tấm ảnh ngoài hai mươi tuổi, có gương mặt sáng sủa, sống mũi cao. Dù trên ảnh chụp lưu niệm của lớp, ai nấy đều bé tý nhưng vẫn có thể nhìn ra, diện mạo của cô ta tương đối tuấn tú.

Xét về tổng thể, người này trùng khớp với người con gái trong giấc mơ của cô, nhưng không hiểu tại sao, cô lại có cảm giác hết sức xa lạ.

Vừa rồi, Woohyun nói cho Hyomin biết, người yêu cũ của cô tên Goo Hara, cũng là bạn cùng lớp. Cô và cô ta yêu nhau từ năm thứ hai, đến lúc gần tốt nghiệp, không hiểu nguyên nhân vì sao mà hai người chia tay. Nghe nói, hình như do áp lực từ phía gia đình Goo Hara.

“Bây giờ cậu ấy đã quay về quê nhà ở Jeju, năm ngoái cũng kết hôn rồi. Mình có số điện thoại của cậu ấy.” Woohyun hơi do dự: “Bạn có cần không?”

“Bạn nhắn cho mình đi.”

Nhận được số điện thoại, Woohyun không gọi đi. Cô lưu vào danh bạ, gõ từng chữ một: Goo… Ha… Ra.

Trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn bã, bởi ngay cả tên của người yêu cũ, cô cũng cảm thấy xa lạ.

Cô lại ngẩng đầu nhìn tấm ảnh lưu niệm. Ngó trái ngó phải không thấy một ai, chỉ có EunJung đứng cách đó không xa, đang lặng lẽ dõi mắt về phía cô.

Cô cười cười với chị rồi đột nhiên kiễng chân, giơ tay bóc tấm ảnh, bỏ vào túi quần, nhanh chóng quay người đi về phía cổng trường.

EunJung nhìn cô tiến lại gần bằng ánh mắt kinh ngạc: “Em…”

Hyomin kéo tay chị: “Đi thôi!”

Ngồi lên xe ô tô, EunJung liếc qua tấm ảnh, có chút đau đầu: “Sao em có thể tự tiện bóc ảnh? Nếu cần thì đi phòng giáo vụ xin một tấm.”

Hyomin cầm chai nước uống một ngụm: “Em đâu rảnh rỗi. Đến lúc đó họ lại hỏi đông hỏi tây, em phải giải thích chuyện mất trí nhớ. Em không muốn nhắc đến nữa!” Cô cầm tấm ảnh, chỉ tay vào một người: “Là người này!”

EunJung hơi ngây ra.

“Người yêu cũ của em.”

Ham EunJung lặng thinh.

Hyomin cười cười: “Trông cũng đẹp đấy chứ, nhưng người ta đã có vợ con rồi. Coi như em giải quyết xong một nỗi canh cánh trong lòng.” Cô tựa vào thành ghế, gối hai tay sau gáy, khép mi mắt.

EunJung khởi động ô tô.

Một lúc sau, chị lên tiếng: “Hyomin, em đừng buồn.”

“…Vâng.”

Về đến thành phố là lúc chạng vạng. Có lẽ do tâm trạng của cô ủ rũ nên EunJung không mời đi ăn tối mà đưa cô về thẳng nhà.

Hyomin một mình lên nhà. Trong phòng tối mờ mờ, cô không bật đèn, ngồi trên giường một lúc rồi bỏ tấm ảnh vào ngăn kéo, cầm gói thuốc và bao diêm đi ra ngoài ban công.

Bên dưới, khu phố cổ trông như một bức tranh tiêu điều, bốn năm cũng chẳng có gì thay đổi. Cô châm lửa, từ từ hít một hơi, viền mắt ngân ngấn nước.

Đợi khi nào chị tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài chị ra, em sẽ không lấy một ai khác.

Hôm nay nhìn thấy ảnh Goo Hara, cô chẳng có một chút cảm giác nào. Nhưng khi nhớ đến câu nói trong mơ, cô đột nhiên muốn rơi lệ.

Cô không chỉ một lần có ý nghĩ, nếu người đó vẫn còn yêu cô, nếu cô ta không biết tình trạng của cô hiện nay, nếu vì một nguyên nhân nào đó, cô ta không thể đi tìm cô, thì làm thế nào?

Cô nhất định sẽ bằng mọi giá tìm ra cô ta.

Nhưng hóa ra, tất cả đã trở nên vô nghĩa.

Nước mắt nhanh chóng khô cạn. Hiếm có dịp buông thả bản thân nên Hyomin ra sức hút thuốc. Đang thẫn thờ, cô chợt nghe máy di động rung rung.

Vừa rồi ở trên ô tô điện thoại cũng kêu nhưng cô chẳng để ý. Bây giờ lấy ra xem, mới phát hiện là tin nhắn Park Jiyeon gửi đến từ buổi sáng: “Tôi nhận được rồi.”

Hyomin nhắn lại: “Được.”

Sau đó, cô dập mẩu thuốc, gác tay lên đầu, dõi mắt về phía xa xa. Khoảng bốn năm phút sau, lại có tin nhắn gửi đến: “Sao thế?”

Hyomin ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại. Dù cô ta chỉ gửi một lời hỏi thăm đơn giản nhất, nhưng cũng đủ khiến tim cô vô cớ lỗi nhịp.

Cô đáp: “Không có gì, hôm nay tôi về trường cũ nên hơi mệt. Đồ ăn có ngon không?”

Cô ta nhắn lại rất nhanh: “Ngon.”

Hyomin cười tủm tỉm: “May mà không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo.”

Ở đầu kia điện thoại, Park Jiyeon ngồi trong văn phòng, miệng cười cười.

Buổi tối ngày cuối tuần, cả cơ quan vắng lặng, mọi người đều về nhà hoặc đi chơi, nhiều phòng làm việc đã tắt đèn.

Chỉ có Park Jiyeon ngồi một mình, không có việc gì để làm cũng chẳng có nơi nào để đi.

Sau đó, cô ta nhận được tin nhắn của Hyomin, chỉ có một từ, không phù hợp với phong cách của cô.

Có lẽ trong đêm tối tĩnh mịch, tâm trạng của người con gái dễ mất phương hướng nên khi đọc tin nhắn lờ mờ bộc lộ sự sa sút tinh thần của cô, Park Jiyeon vô thức bấm hai từ: “Sao thế?” Trong lòng cô ta cũng xuất hiện cảm giác dịu dàng, vương vấn pha lẫn xót xa.

Tuy nhiên, cảm giác đó nhanh chóng tan biến.

Hyomin nói hôm nay về trường cũ. Nếu cô ta nhớ không nhầm, cô tốt nghiệp ở trường cảnh sát Limsan.

Mấy năm qua, cô ta tìm kiếm vị hôn thê của mình trên một phạm vi lớn, đối tượng đầu tiên là người trong ngành. Căn cứ vào hồ sơ của Hyomin, từ nhỏ đến lớn cô đều sinh sống, học tập và công tác ở tỉnh Busan, chưa từng đến Seoul. Hơn nữa, cô cũng chẳng quen biết cô ta, không có bất cứ dấu vết ngụy trang nào.

Cô không phải là người cô ta đang tìm kiếm. Về điểm này, Park Jiyeon rõ hơn ai hết.

Park Jiyeon thu lại ý cười nơi khóe môi. Cô ta bỏ di động vào túi quần, đứng lên đi khỏi văn phòng.

Đợi một lát vẫn không thấy cô ta nhắn lại, Hyomin lại gửi một tin nhắn: “Cô đang làm gì thế?”

Đầu kia vẫn im lìm. Hyomin có chút cụt hứng, nhưng nỗi buồn do Goo Hara mang lại đã tan biến hoàn toàn. Cô bỏ di động sang một bên, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời tối đen.

***

Sáng ngày hôm sau, Hyomin vừa đi vào văn phòng liền bắt gặp Sunny nhìn mình bằng ánh mắt hưng phấn.

“Chuyện gì vậy?” Cô cởi mũ cảnh sát ném lên bàn.

Sunny cầm cái mũ đội lên đầu cô: “Cậu còn không mau chuẩn bị. Đồn chúng ta có cuộc họp trực tuyến với Công an tỉnh lúc mười giờ. Cậu phải báo cáo phân tích tâm lý tội phạm liên quan đến vụ án Lee Insoo.”
Hyomin còn chưa hết ngạc nhiên, Đồn trưởng từ văn phòng đi ra ngoài, vui vẻ gọi cô vào trong.

Thì ra sáng nay, sau khi đọc hồ sơ vụ án Lee Insoo, Cục phó Công an tỉnh chuyên phụ trách bộ phận hình sự đánh giá đây là một vụ điển hình, nên yêu cầu đội hình sự của tỉnh và đồn TARA tiến hành cuộc họp trực tuyến để cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm. Từ trước đến nay, Công an tỉnh luôn có tác phong làm việc nhanh nhẹn. Tám giờ sáng, lãnh đạo yêu cầu bố trí cuộc họp vào lúc mười giờ.

Đồn trưởng vỗ vai cô: “Cô hãy biểu hiện cho tốt vào. Nếu xảy ra sai sót cũng chẳng sao, cùng lắm là mất mặt trước lãnh đạo và các tinh anh của tỉnh mà thôi.”

Hyomin: “… Đồn trưởng, có người nào khích lệ cấp dưới như chú không?” Nhìn tờ thông báo cuộc họp trên tay, cô rụt rè hỏi: “Có ai tham dự hả chú?”

Đồn trưởng: “Sao tự dưng cô lề mề thế? Còn không mau đi chuẩn bị!”

“Vâng ạ.”

Tuy đột ngột nhận nhiệm vụ quan trọng nhưng Hyomin cũng không khẩn trương. Báo cáo đã có sẵn, cô photo một bản rồi ngồi về chỗ bắt đầu đọc thử ra miệng.

Sunny tiến lại gần: “Lão đại, cậu có căng thẳng không? Có xúc động không?” Một lúc sau, cậu ta làm bộ làm tịch, lên tiếng: “Nghe nói thần thám Park cũng dự cuộc họp. Tôi đã có chút thấp thỏm rồi.”

Hyomin cầm quyển sách đập vào đầu cậu ta.

Loáng một cái đến giờ diễn ra cuộc họp. Hyomin, Sunny và mấy người cảnh sát hình sự đi theo Đồn trưởng vào phòng hội nghị. Ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, chờ người ở đầu bên kia xuất hiện.

Đường truyền đã được kết nối, trước mặt Đồn trưởng và Hyomin có một camera, phía trước là màn hình tinh thể lỏng đang phát hình ảnh phòng hội nghị của Công an tỉnh, lúc này không một bóng người.

Một lúc sau, mọi người lần lượt đi vào. Cục phó phụ trách bộ phận hình sự, đội trưởng đội hình sự, cảnh sát A, cảnh sát B, cảnh sát C…

Park Jiyeon là người xuất hiện cuối cùng. Hôm nay, cô ta cũng mặc bộ cảnh phục. Hyomin chưa nhìn thấy cô ta mặc cảnh phục bao giờ nên hơi ngây ra. Cô ta đi đến chỗ ngồi, bỏ cái mũ cảnh sát xuống bàn, sau đó giơ tay vuốt tóc rồi ngẩng đầu hướng về phía camera.

Hyomin vô thức cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô ta.

Mọi người đều nói phụ nữ mặc đồng phục là đẹp nhất, nhưng sao cô ta có thể xinh đẹp đến mức này? Nghĩ tới tin nhắn hỏi thăm “Sao thế?” cô ta gửi tối qua, trong lòng cô như có một bàn tay gãi nhẹ, cảm giác ngưa ngứa.

Lúc này, cuộc họp bắt đầu. Cục phó phát biểu trước, khẳng định thành công và giá trị của vụ án. Hyomin lấy lại tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Tiếp theo là Đồn trưởng đồn Quan Hồ phát biểu. Ông tổng kết ngắn gọn rồi hứa từ nay về sau sẽ càng cố gắng hơn.

Sau đó đến lượt Hyomin báo cáo. Cô đứng lên, bắt đầu đọc bản báo cáo một cách nghiêm túc. Sunny cũng chăm chú lắng nghe xem cô có đọc sai hay không, đồng thời quan sát sắc mặt của các vị lãnh đạo, định sau khi kết thúc sẽ nói lại với cô.

Hyomin không biết, vào thời khắc cô đứng dậy, đám cảnh sát hình sự của Công an tỉnh đều chấn động.

“Trời, đồn TARA cũng có nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy sao?” Một người nói nhỏ: “Còn xinh hơn hoa khôi của Cục chúng ta ấy chứ.”

Một người khác cảm thán: “Park Hyomin, cái tên rất hay, giọng nói cũng dễ nghe. Nhìn dáng vẻ đọc báo cáo của cô ấy, chắc chắn là một người phụ nữ dịu dàng.”

Nghe câu này, Park Jiyeon chỉ cười cười.

“Park Jiyeon, lúc ở thành phố Busan, cậu từng làm việc chung với người đẹp này đấy à?” Một đồng nghiệp hỏi: “Sao chẳng thấy cậu kể với bọn tôi gì cả? À, không phải người đẹp gửi đặc sản cho cậu đấy chứ?”

Park Jiyeon còn chưa trả lời, có người nói xen ngang: “Cậu biết gì chứ, con mắt của Park Jiyeon cao lắm. Người đẹp cực phẩm như Dani từ Incheon theo tận đến thành phố Seoul, cậu ấy còn không để ý nữa là.”

Park Jiyeon thu lại ý cười, nghiêm giọng: “Các cậu ngậm miệng đi!”

Lãnh đạo đều có mặt, mọi người cũng không dám ồn ào, lập tức im bặt

Bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh, Park Jiyeon nhướng mắt nhìn người phụ nữ trên màn hình. Hôm nay Hyomin mặc bộ cảnh phục, mái tóc dài buộc sau gáy, đầu đội mũ cảnh sát nên trông cô bớt vẻ rực rỡ mà thanh tú hơn thường ngày.

Ánh mắt của Park Jiyeon dừng lại ở gương mặt Hyomin. Hơn một tuần không gặp, sao cô ta có cảm giác má cô phúng phính hơn. Tất nhiên không phải là mập, mà gò má trắng ngần có tý thịt trông rất đáng yêu.

Hyomin vốn chuyên tâm đọc báo cáo, dần dần cũng có chút thất thần.

Trực giác của người phụ nữ quả thật rất kỳ lạ. Vào thời khắc này, có nhiều người nhìn cô, nhưng cô chỉ cảm nhận được ánh mắt của Park Jiyeon là sáng rực nhất. Cô không quay đầu cũng có thể đoán cô ta đang nhìn cô chăm chú. Tất nhiên, đây cũng có khả năng chỉ là tác dụng tâm lý của cô mà thôi.

Ở giữa phòng hội nghị đông người, một luồng từ trường như có như không xuất hiện, khiến mặt cô bất giác ửng đỏ.

Dù chị đi tới đâu, em cũng có thể tìm thấy chị trong đám đông. Giọng nói phụ nữ mơ hồ đột nhiên vang lên trong bộ não của cô.

Hyomin bỗng dưng ngây ra nên ngừng phát biểu. Sunny phản ứng nhanh, đá cô một cái ở dưới gầm bàn. Hyomin định thần, ho khan hai tiếng, tiếp tục đọc báo cáo.

Cảnh sát hình sự đều là người tinh mắt. Họ lập tức chú ý đến sự thất thần vừa rồi của cô, một người hạ giọng hỏi: “Người đẹp họ Park sao thế? Tự nhiên thẫn thờ, trông lại càng xinh hơn.”

Park Jiyeon cũng chú ý đến điều đó. Cô ta bình thản dõi theo cô.

Nửa tiếng sau, cuộc báo cáo kết thúc, lãnh đạo Công an tỉnh đưa ra vài câu hỏi, Đồn trưởng và Hyomin trả lời trôi chảy. Mấy vị lãnh đạo đều tỏ ra hài lòng. Đúng lúc này, Cục phó đứng lên: “Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Biểu hiện của đồn TARA khiến chúng ta nhìn bằng con mắt khác, đồng chí Park Hyomin cũng không tồi. Tôi còn bận việc, phải đi trước. Các đồng chí có thể tiếp tục trao đổi tình hình cụ thể.”

Ông đứng dậy đi ra ngoài, đầu kia chỉ còn lại đội trưởng Lee Jieun và những người cảnh sát hình sự. Ở đầu bên này, Đồn trưởng cũng hài lòng rời đi, để Hyomin và các đồng nghiệp tự thảo luận với đối phương.

Lãnh đạo không có mặt, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều. Một anh chàng cảnh sát trẻ tuổi hỏi: “Cảnh sát Park, kiến thức tâm lý tội phạm của cô lợi hại thật đấy.”

Hyomin mỉm cười. Đang định lịch sự trả lời, cô liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng dậy đi khỏi phòng hội nghị.

Sunny vội lên tiếng: “Hả? Thần thám Park sao đã đi rồi à? Tôi còn một số vấn đề muốn thỉnh giáo cô ấy.”

Lee Jieun cười cười: “Cậu ấy nghiện thuốc nặng, chắc đi ra ngoài hút thuốc. Mà cậu ấy vốn không thích giao lưu, hôm nay cậu ấy chịu tham dự cuộc họp, tôi cũng hơi ngạc nhiên. Mặc kệ cậu ấy, chúng ta tiếp tục đi.”

Hyomin mỉm cười, vui vẻ trò chuyện với các đồng nghiệp qua màn hình trực tuyến.

***

Bên ngoài phòng hội nghị là một hành lang dài, tầng dưới là khu văn phòng rộng lớn. Park Jiyeon đứng tựa vào lan can, cúi đầu châm thuốc. Khi cô ta ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Hyomin ở trên màn hình qua cửa phòng họp.

Cô ta lặng lẽ hút thuốc, không rời mắt khỏi cô. Chẳng biết Hyomin nói gì, mọi người đều cười rần rần, cô cũng cười tủm tỉm, sắc mặt hơi ngượng ngùng.

Park Jiyeon ngậm điếu thuốc, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Ai đó hỏi một câu khó, Hyomin chau mày, con ngươi đảo liên tục, không biết nghĩ ra trò gì. Vẻ mặt cô lúc này rất linh lợi, thu hút mọi con mắt của đám cảnh sát, cũng thu hút ánh mắt của cô ta, khiến cô ta nhìn cô đăm đăm.

Park Jiyeon đứng bất động ở đó, cho đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt đi ra ngoài, cô ta mới dập tắt mẩu thuốc ném vào thùng rác, chỉnh lại mũ cảnh sát, quay người xuống tầng dưới.

***

Lúc rời khỏi phòng họp, Hyomin nhận được tràng vỗ tay hoan hô từ các đồng nghiệp. Hôm nay báo cáo thành công, trong lòng cô rất vui vẻ. Cô khiêm tốn nói vài câu mới quay về chỗ ngồi của mình.

Vào thời khắc này, cô bất chợt có cảm giác hơi hụt hẫng mà không rõ nguyên nhân vì sao.

Đúng lúc này, Sunny từ văn phòng của Đồn trưởng ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ cô.

“Lão đại! Có tin quan trọng!” Cậu ta tỏ ra sốt sắng: “Tuần sau có hai suất dự khóa huấn luyện ở thành phố Seoul, vốn phân cho chi cục. Nhưng vừa rồi Cục phó Công an tỉnh đã có lời, kêu là dành cho đồn TARA. Đồn trưởng bảo, để hai thanh niên nòng cốt là cậu và tôi đi thành phố Seoul!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top