Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Gặp Lại (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, vừa đặt chân vào hội trường tập huấn có sức chứa hơn một trăm người, Hyomin liền nhận ra bầu không khí khác thường.

Các học viên ai nấy nghiêm chỉnh ngồi thẳng người. Mấy học viên bình thường có thành tích không tốt ở hàng ghế sau ra sức lật giở sách như quyết tâm làm điều gì đó. Trên bục giảng phía trước, mấy giáo viên huấn luyện hôm nay cũng mặc cảnh phục, đang thì thầm trao đổi. Bên cạnh họ có mấy chỗ ngồi vẫn còn trống, bầu không khí rất trang nghiêm.

Trên bục giảng treo tấm băng rôn với dòng chữ khá lớn: “Hoan nghênh sự chỉ đạo của lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh và các đồng nghiệp”.

Hyomin và Sunny ngồi ở hàng cuối cùng. Cô hỏi một học viên đang đăm chiêu đọc sách: “Anh bạn, có chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay sát hạch rồi tổ chức lễ tốt nghiệp? Sao lại có cả lãnh đạo đội hình sự Công an tỉnh nữa?”

Đồng nghiệp đáp: “Cô không biết à? Tuy lãnh đạo không có văn bản chính thức, nhưng ai cũng biết, ngày cuối cùng của đợt tập huấn sẽ có một cuộc tuyển chọn. Đội hình sự của tỉnh chuẩn bị thành lập một tổ điều tra đặc biệt gọi là “tổ Khiên Đen”, chuyên phụ trách các vụ án nghiêm trọng. Một trong những mục đích của đợt tập huấn lần này chính là chọn thành viên cho tổ điều tra đặc biệt chuyên giải quyết các vụ án liên hoàn trong phạm vi toàn tỉnh, không thì việc gì tôi phải tham gia? Người trèo chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Mẹ, môn tâm lý tội phạm lằng nhằng thế không biết, chẳng thể nhớ nổi...”

Nghe anh ta nói vậy, Hyomin và Sunny đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.

Thật ra, điều này cũng không có gì là khó hiểu. Nghe nói, Cục công an tỉnh luôn khát hiền tài, lúc nào cũng thích “vơ vét” người có năng lực ở địa phương. Chắc đây là chiêu trò của Cục phó, muốn cô và Sunny tham gia khóa tập huấn nhưng không nói rõ mục đích. Đồn trưởng còn vui mừng cử hai người đi, trong khi bọn cô dốc hết sức lực để đạt thành tích đầu. Các học viên khác là đối thủ cạnh tranh cũng chẳng mấy thân quen nên bọn họ không hé lộ với cô về cuộc tuyển chọn.

Thảo nào tối qua khi nhắc đến việc tập huấn, Park Jiyeon nhìn cô bằng ánh mắt đó. Không phải cô ta cho rằng, cô quyết tâm vào tổ điều tra đặc biệt đấy chứ?

Lãnh đạo còn chưa xuất hiện, bầu không khí đã khẩn trương và nghiêm túc.

Hyomin mở chai nước khoáng, uống hết ngụm này đến ngụm khác. Sunny hỏi: “Cậu căng thẳng đấy à?”

“Ừ.”

Sunny đăm chiêu suy nghĩ.

“Cậu nghĩ gì vậy?” Hyomin hỏi.

“Tôi đang phân vân, không biết có nên tham gia hay không?”

“Tôi cũng thế.”

Uống nhiều nước vào bụng là muốn đi vệ sinh. Nhân dịp cuộc tuyển chọn chưa bắt đầu, Hyomin đứng dậy, chuồn ra cửa sau.

Ngoài hội trường là hành lang dài, bật đèn sáng trưng, Hyomin lơ đễnh bước đi. Vừa đến đầu cầu thang, cô chợt thấy Park Jiyeon đi lên. Nghe tiếng động, cô ta liền ngẩng đầu nhìn cô.

Hôm nay, cô ta cũng mặc cảnh phục, đôi mắt đen sâu thẳm dưới vành mũ như muốn hút cô vào trong đó.

Hyomin dừng bước, đợi cô ta tiến lại gần. Vào một khoảnh khắc, cô... quyết định tham gia cuộc tuyển chọn.

“Hôm qua sao cô không nói cho tôi biết thông tin về cuộc tuyển chọn?” Cô lên tiếng: “Làm tôi và Sunny chẳng chuẩn bị tâm lý gì cả.”

Park Jiyeon dừng bước, không đáp mà hỏi lại: “Hai người có dự định gì?”

“Chúng tôi cứ thử xem sao.” Hyomin đáp rất khéo.

Park Jiyeon không đổi sắc mặt, đi ngang qua người cô. Hyomin lập tức kéo tay cô ta, tất nhiên cũng buông ra ngay.

“Cô cũng là một thành viên của tổ điều tra đặc biệt à?” Cô hỏi.

Cô ta liếc cô một cái: “Đúng vậy.”

Hyomin mỉm cười: “Với tư cách là người biết rõ nội tình, cô có thể tiết lộ một chút, công việc của tổ điều tra liệu có khó không? Lãnh đạo là ai? Cục phó hay Đội trưởng Lee? Họ có nghiêm khắc lắm không? Làm việc dưới trướng họ có dễ thở không? Đúng rồi, cô hãy đánh giá xem, liệu tôi có cơ hội hay không?”

Nghe Hyomin hỏi một thôi một hồi, Park Jiyeon liền quay người về phía cô, tiến lên một bước: “Cô lấy đâu ra nhiều thắc mắc thế?”

Hai người cách rất gần, Hyomin vô thức lùi lại phía sau một bước.

Park Jiyeon cúi xuống nhìn cô: “Park Hyomin, sự lựa chọn nghề nghiệp và điều động công tác không phải trò đùa. Đừng để bất cứ con người hay sự việc nào ảnh hưởng đến phán đoán của cô.”

Hyomin im lặng. Bất cứ con người hay sự việc nào ư? Cô đang ám chỉ điều gì vậy?

Vài giây sau, cô đáp: “Tôi không đùa giỡn. Ngược lại, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Tôi muốn vào tổ điều tra đặc biệt, không phải vì mục đích lên chức hay tăng lương, mà bởi vì môn tâm lý tội phạm có tác dụng quan trọng trong việc điều tra các vụ án liên hoàn. Tôi muốn dùng sở trường của mình để làm nhiều việc có ích, giúp đỡ nhiều người, cũng muốn học hỏi nhiều điều hơn.”

Park Jiyeon không lên tiếng.

Hyomin chuyển đề tài: “Người ở chốn giang hồ làm gì có chuyện không dính đao kiếm. Vấn đề tôi vừa hỏi cô cũng là lẽ thường tình, tôi phải tìm hiểu sở thích của lãnh đạo rồi xem môi trường làm việc thế nào. Không thể để hạt giống tốt như tôi bị mai một...”

Nói đến đây, Hyomin liền ngậm miệng, bởi cô nhìn thấy Park Jiyeon mỉm cười. Cô ta mặc bộ cảnh phục vốn đã nổi bật, khi cười trông càng thu hút hơn.

“Sao lại có người phụ nữ như cô chứ?” Cô ta nói nhỏ rồi quay người đi mất.

Khóe môi Hyomin bất giác cong lên, cô nhanh chóng đi theo cô ta vào hội trường. Đúng lúc này, Park Jiyeon đột nhiên giơ tay kéo vành mũ cảnh sát của cô thấp xuống, gần che khuất đôi mắt.

“Mũ kéo thấp, tóc vén ra sau gáy, đừng cười trong lúc phỏng vấn.”

Hyomin không hiểu: “Tại sao phải làm vậy?”

“Xác suất thành công sẽ cao hơn.” Park Jiyeon vừa nói vừa đẩy cửa đi vào trong.

***

Hyomin vừa về chỗ ngồi, cuộc tuyển chọn đã bắt đầu. Giáo viên chủ nhiệm đọc lời phát biểu ngắn gọn rồi giới thiệu người của đội hình sự có mặt ở đây. Đội hình sự gồm bốn người do Đội trưởng Lee dẫn đầu. Park Jiyeon ngồi bên cạnh Lee Jieun, chứng tỏ cô ta là nhân vật số Hai của đội.

Khác với vẻ mặt tươi cười của đội trưởng Lee, thần sắc Park Jiyeon lãnh đạm, vành mũ kéo hơi thấp, không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

Tiếp theo, đội trưởng Lee tuyên bố nguyên nhân và yêu cầu của việc thành lập tổ điều tra vụ án đặc biệt.
Lee Jieun là người tầm hai mươi tư, hai lăm tuổi, có thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén. Cô ta chống hai tay xuống bàn, cười nói: “Chính tôi đã ra sức đề nghị cấp trên thành lập tổ điều tra này, coi như một thử nghiệm táo bạo. Tôi sẽ đích thân làm tổ trưởng. Tuy nhiên, công việc cụ thể thường ngày do đồng chí Park Jiyeon phụ trách. Chắc mọi người cũng từng nghe nói đến đồng chí Park, tôi không cần phải giới thiệu nữa.”

Mọi con mắt đều đổ dồn vào Park Jiyeon. Đồng nghiệp vừa nãy nói nhỏ: “Ồ, thì ra là Park Jiyeon danh tiếng lẫy lừng của đội hình sự. Làm việc dưới trướng của cô ta chắc sẽ mệt chết mất. Nhưng còn cách nào khác, ai bảo đây là nơi tinh anh của tỉnh đều muốn gia nhập, chết thì chết, sợ gì!”

Sunny tỏ ra xúc động, túm tay Hyomin: “Thần thám Park là tổ phó kìa!”

Hyomin hất tay cậu ta, tâm trạng hơi phức tạp. Nếu được chọn, cấp trên trực tiếp của cô sẽ là Park Jiyeon. Vậy mà vừa rồi cô còn hỏi dò cô, lãnh đạo có sở thích gì, dễ thở không...

Lee Jieun tuyên bố quy trình tuyển chọn: Buổi sáng thi viết tổng hợp, buổi chiều phỏng vấn. Cô ta, Park Jiyeon và giáo viên chủ nhiệm trực tiếp phỏng vấn các học viên. Đội trưởng Lee cũng không nhiều lời, lập tức cho thi viết.

***

Buổi chiều, Hyomin ngồi trên hành lang, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối. Sunny ngồi cạnh cô, thần sắc hết sức căng thẳng.

Cuộc thi viết đã kết thúc vào buổi sáng, hai người phát huy không tồi. Bởi vì bình thường thành tích luôn đứng nhất nhì nên họ bị xếp phỏng vấn cuối cùng, Hyomin trước Sunny.

Các học viên lần lượt đi vào phòng rồi đi ra, có người ủ rũ chán nản, có người tỏ ra phấn khởi. Mặt trời dần xuống núi, hành lang dài ngày càng thưa thớt.

“Park Hyomin!” Một học viên đi khỏi phòng phỏng vấn, gọi tên cô.

“Có tôi!” Hyomin hít một hơi sâu, đứng lên chỉnh lại mũ cảnh sát. Chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Park Jiyeon, cô hỏi nhỏ Sunny: “Tại sao lúc vào phỏng vấn, tôi nên kéo vành mũ xuống thấp, vén tóc ra sau, tốt nhất không cười?”

Không hiểu tại sao tự dưng cô lại hỏi điều này, Sunny ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Bởi vì làm vậy trông cậu giống con gái nhà lành hơn chăng?”

Hyomin phì cười: “Cậu biến đi!” Nói xong, cô ngẩng đầu, đi vào phòng phỏng vấn.

Căn phòng tương đối nhỏ, ba người ngồi sau chiếc bàn dài, trên tay kẹp điếu thuốc.

Thấy Hyomin đi vào, cả ba đều hướng ánh mắt về phía cô. Cô đưa mắt qua từng người, khẽ gật đầu coi như thay lời chào. Tất nhiên, cô cũng chạm mắt Park Jiyeon nhưng nhanh chóng liếc đi chỗ khác.

Hyomin ngồi xuống cái ghế ở giữa: “Xin chào các lãnh đạo! Tôi là cảnh sát Park Hyomin ở đồn TARA.”

Ngoài Park Jiyeon ra, Lee Jieun và giáo viên chủ nhiệm đều cười. Giáo viên chủ nhiệm nói nhỏ: “Đây là nhân tài mà Cục phó dặn phải tập trung sát hạch.” Thanh âm không lớn nhưng Hyomin vẫn có thể nghe thấy, trong lòng nhen nhóm niềm vui.

Đội trưởng Lee giở hồ sơ, hỏi: “Park Hyomin, tại sao cô muốn gia nhập tổ Khiên Đen?”

Hyomin đáp: “Để phát huy sở trường của tôi, thực hiện chính nghĩa và công bằng, bắt những tội phạm hung ác, tàn độc phải đền tội, bảo vệ người dân vô tội.”

Đội trưởng Lee và giáo viên chủ nhiệm đều cười tươi. Có lẽ họ cảm thấy thú vị khi bắt gặp một cô gái xinh đẹp tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán như vậy.

Lee Jieun lại hỏi thêm vài câu, Hyomin trả lời trôi chảy. Cô không dùng từ ngữ bóng bẩy mà trả lời rất thành thực và ngắn gọn, trong khi thái độ vô cùng tập trung, nghiêm túc.

“Tôi hỏi xong rồi.” Đội trưởng Lee quay sang Park Jiyeon: “Cậu có định hỏi câu gì không?”

Hyomin giật mình, lập tức đưa mắt về phía cô ta. Vừa rồi, khi cô đối đáp, cô ta hết sức yên tĩnh, cô cũng chẳng dám nhìn cô ta.

Park Jiyeon ngẩng đầu, bốn mắt chạm nhau. Sau đó, cô ta mở quyển sổ ghi chép trước mặt, lật giở từng trang một.

Hyomin vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng hồi hộp chờ đợi. Lẽ nào cô ta định sát hạch cô thật sao? Cô ta tỏ ra nghiêm túc như vậy, lẽ nào không muốn nhận cô vào đội?

“Tôi không có vấn đề gì cả.” Giọng nói trầm thấp vang lên, Park Jiyeon đóng quyển sổ, bình thản liếc cô một cái.

Lee Jieun và giáo viên chủ nhiệm cười cười. Hyomin thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đúng là... khốn kiếp, chắc chắn cố ý hù dọa cô.

“Cô hãy về đợi thông báo, nhưng nhớ chuẩn bị sẵn sàng, nhanh nhất tuần sau sẽ được điều động lên Công an tỉnh làm việc.” Đội trưởng Lee mở miệng.

***

Hyomin ra ngoài, đến lượt Sunny vào phỏng vấn. Lúc này, hành lang đã vắng lặng, cô đi đến bên cửa sổ, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Đằng sau vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, Hyomin quay đầu, phát hiện Park Jiyeon đang đi về phía mình.

“Hừ.” Cô lại quay ra cửa sổ: “Vừa rồi sao cô lại hù dọa tôi?”

Park Jiyeon cũng dừng bước bên cửa sổ. Im lặng vài giây, cô ta đột nhiên mở miệng: “Cô và Sunny, chỉ có thể chọn một người.”

Hyomin lập tức quay sang cô ta. Gương mặt cô ta không để lộ bất cứ biểu cảm nào.

“Hai người cùng thuộc một đồn cảnh sát.” Cô ta tiếp tục mở miệng.

Lòng Hyomin chùng xuống. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lên tiếng: “Thế thì các cô hãy chọn Sunny đi. Đây là cơ hội tốt...”

Park Jiyeon nhìn cô chằm chằm: “Tôi trêu cô đấy. Đừng tưởng là thật.”

Hyomin: “Cô...”

Park Jiyeon hơi nheo mắt, khóe miệng thấp thoáng ý cười. Sau đó, cô ta lại đẩy cửa đi vào phòng.

Hyomin dõi theo bóng lưng người kia, miệng cười tủm tỉm.

Cô lại quay người, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Phía xa xa, ánh tịch dương chiếu xuống, khiến dòng sông lấp lánh. Vào thời khắc này, không phải cô nghĩ đến quá khứ tệ hại hay tiền đồ mờ mịt, cũng không phải nghĩ đến người trong giấc mơ hay Park Jiyeon.

Điều Hyomin nghĩ tới là tương lai. Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ tới một vũ đài rộng lớn, theo đuổi giấc mơ càng có ý nghĩa hơn. Cuộc đời của cô vẫn còn rất dài.

Park Hyomin, mày phải dốc hết sức lực mỗi ngày, để cuộc sống càng trở nên tươi đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top