Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Bác Sĩ Pháp Y Ham EunJung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin ngồi ở bàn làm việc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc.

Lúc này sắp đến giờ làm việc, một người cảnh sát đi vào, thuận tay vỗ lên đầu cô: “Hyomin-ssi, đang nghĩ gì vậy? Lại băn khoăn không biết bữa sáng nên ăn bánh bao hay bát mì nóng hổi đấy à?”

Anh ta vừa dứt lời, mọi người cười ồ cả lên, Hyomin lườm anh ta một cái: “Biến đi!”

Tiếng chuông báo hiệu tới giờ làm việc vang lên, ai nấy đều trở về vị trí của mình.

Gần đây không có vụ án lớn, trong khi chuyện lặt vặt thì nhiều không kể xiết. Nào là quản lý hộ tịch, tranh chấp cá nhân, còn có cô gái trẻ báo án bị người khác theo dõi quấy rầy… So với các phòng ban khác, đội hình sự chẳng có việc gì để làm, vô cùng nhàn nhã.

Sunny đẩy chiếc ghế đến bên Hyomin.

“Lão đại, cậu nghĩ gì mà nhập tâm thế?”

Hyomin nằm bò xuống bàn, nói nhỏ: “Cậu đi tìm cái cô Jessica, thử thăm dò xem thế nào.”

Sunny phải mất mấy giây mới nhớ ra “Jessica” là tên cô tiếp viên gặp ở hộp đêm Tố Sắc hôm trước. Cậu ta tỏ ra khó xử: “Lão đại, sao cậu còn không bỏ qua cho người con gái đó?”

Hyomin im lặng.

Tựa hồ nhớ ra điều gì, cậu ta hơi biến sắc mặt, quan sát cô kỹ lưỡng: “Không phải cậu có hứng thú với người ta đấy chứ?”

Hyomin còn chưa kịp phản ứng, Sunny tiếp tục lẩm bẩm: “Lẽ nào đúng là người không xấu phụ nữ không yêu, dù chỉ là cuộc gặp thoáng qua nhưng tình cảm vẫn nảy sinh…”

Hyomin cầm quyển sách trên bàn đập vào đầu cậu ta: “Câm miệng! Đừng ở đây nói vớ vẩn nữa, mau đi điều tra đi!”

Sunny tiếp tục lải nhải: “Đây là tôi muốn nhắc nhở cậu! Cậu đừng để bác sĩ pháp y Ham biết chuyện cậu quá quan tâm đến người khác. Cậu quên lần trước chẳng may bị đối tượng tình nghi tham gia vụ cướp giật ôm một cái, bác sĩ Ham biến sắc mặt ngay tại trận rồi à? Sau đó, chị ta chẳng có tinh thần, một tuần liền ngó lơ cậu, cậu không nhớ sao?”

Hyomin đang cúi xuống nhặt quyển sách, nghe nói vậy, cô liền dừng động tác, ngẩng đầu lườm cậu ta một cái: “Nói linh tinh, tôi và bác sĩ Ham chỉ là bạn bè trong sáng. Lúc đó, chị ấy sợ tôi bị thương mà thôi.”

Sunny không tán thành, bĩu môi rời đi.

Đồn cảnh sát TARA nằm ở phía Tây thành phố, là một tòa nhà nhỏ màu xám trắng, trước cổng có cái sân lớn, trồng hàng cây long não dày đặc nên rất mát mẻ.

Buổi trưa, mọi người chuẩn bị kéo nhau đi ăn cơm. Hyomin vừa đứng dậy, cửa văn phòng bỗng dưng mở ra, một người phụ nữ đi vào.

Mấy người cảnh sát hình sự nhiệt tình chào hỏi, còn không quên nháy mắt với Hyomin.

“Bác sĩ Ham đến rồi à?”

“Bác sĩ Ham lại mang cơm cho Hyomin đấy à?”

“Hyomin không đi ăn cùng chúng tôi nữa. Bác sĩ Ham, gặp sau nhé!”

Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Lúc này, Bác sĩ pháp y Ham EunJung mà Sunny đề cập mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen đơn giản, một tay bỏ vào túi quần, một tay xách cặp lồng cơm, nhã nhặn đứng ở cửa, mỉm cười trò chuyện với mọi người. Đợi đám cảnh sát đi hết, chị mới quay đầu về phía Hyomin rồi tiến lại gần cô.

Hyomin chống cằm, nhìn người đang đi tới.

“Chị không cần suốt ngày mang cơm cho em, phiền phức chết đi được.” Tuy nói vậy nhưng mắt cô đã vô thức liếc hộp cơm, cánh mũi phập phồng, như muốn ngửi xem là mùi thơm của món gì.

Ham EunJung dường như đoán ra phản ứng của cô. Chị không đáp lời, từ tốn lấy từng cái hộp nhỏ xếp xuống bàn, mở nắp, sau đó lấy hai đôi đũa gỗ màu đen, đưa cho cô một đôi. Cuối cùng, chị ngồi xuống phía đối diện cô.

“Đồ ăn bên ngoài không vệ sinh.” Chị cất giọng ôn hòa: “Không bằng chị nấu.”

“Cám ơn chị.” Hyomin không nhịn được cười, cầm hộp cơm bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Ham EunJung ăn cơm cũng yên tĩnh và tập trung như lúc làm việc. Hyomin cũng chỉ khi nào cùng chị ăn cơm, mới hiền lành như một thục nữ. Thật ra cô cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì chị không nói chuyện, cũng chẳng thích người khác ồn ào.

Hai người nhanh chóng ăn xong.

Ham EunJung rút tờ giấy ăn lau miệng, chậm rãi uống ngụm nước rồi lại bỏ từng chiếc hộp vào cặp lồng. Chị làm hết những công việc này, không thích người khác nhúng tay vào.

Cuối cùng, chị cầm cặp lồng cơm đứng dậy, một tay đút vào túi quần, cất giọng dịu dàng với cô: “Đi thôi! Chị đưa em đi xem tử thi!”

“Tử thi gì cơ?”

Lúc này, khóe miệng chị mới để lộ ý cười nhàn nhạt: “Sáng nay vừa có một thi thể được đưa đến, trước và sau khi chết bị năm kiểu tổn thương khác nhau, chắc em chưa gặp bao giờ.”

Hyomin chớp chớp mắt, miệng mỉm cười: “Được thôi!”

Tình bạn giữa Hyomin và EunJung bắt đầu từ ba năm trước. Lúc đó, chị mới được điều từ tỉnh ngoài đến thành phố Busan. Họ quen nhau qua một vụ án giết người. Trước khi gặp chị, Hyomin chưa từng gặp một bác sĩ pháp y nào có tay nghề cao và kiến thức uyên bác như vậy.

Tuy cảnh sát hình sự không cần tham gia vào quá trình giám định của bác sĩ pháp y nhưng càng nắm nhiều kiến thức liên quan, càng có lợi cho việc phá án. Sau khi phát hiện chị là cuốn “từ điển sống”, Hyomin và Sunny thường lân la sang chỗ chị làm việc, bọn họ mới dần trở nên thân quen.

Ham EunJung có tính cách tẻ nhạt, không ham danh lợi. Cuộc sống của chị đơn điệu đến mức cả ngày chỉ đi đi về về giữa ba điểm là phòng khám nghiệm, cục cảnh sát và nơi ở. Vì vậy, tuy còn trẻ, diện mạo sáng sủa, lại có tài, thậm chí có danh tiếng nhất định trong ngành cảnh sát ở thành phố Busan nhưng EunJung vẫn chưa có bạn gái, cũng chẳng có người phụ nữ nào theo đuổi.

Hyomin trở thành bạn gái tin đồn duy nhất của EunJung.

Tuy nhiên, trong con mắt của cô, hai người chẳng qua chỉ là tâm đầu ý hợp mới trở nên thân thiết. Hơn nữa, EunJung tuy có tính cách lãnh đạm nhưng đối xử với bạn bè rất chân thành. Do đó, chị mới quan tâm đến cô nhiều hơn người bình thường một chút, chứ giữa họ không tồn tại quan hệ tình yêu.

Chiếc Chevrolet màu trắng chạy bon bon trên đường phố tràn ngập ánh nắng. EunJung ngồi thẳng người, lái xe rất tập trung.

“Em nhìn chị làm gì vậy?” Chị đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn dõi về phía trước.

Hyomin cười cười: “Lão Ham, vừa rồi em nghĩ, nếu trong tương lai không ai cần chúng ta, hay là chúng ta góp gạo thổi cơm chung cho xong. Chị có thể tiếp tục “yêu” xác chết của chị, em cũng có thể tiếp tục “yêu” tội phạm của em. Chúng ta hiểu nhau, thông cảm lẫn nhau nên sẽ không xảy ra chuyện phiền phức.”

EunJung hơi ngẩn người, quay sang liếc cô một cái rồi tiếp tục nhìn về phía trước.

“Chuyện này chị sẽ không qua loa đại khái.” Chị lên tiếng: “Một khi chị xác định, thì đó là chuyện cả đời. Chị sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô ấy. Em đừng nên có ý nghĩ đó.”

Hyomin cười cười, ngoảnh đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Nơi khám nghiệm tử thi là một tòa nhà lâu đời tường trắng ngói xanh cách đồn cảnh sát Busan không xa. Lúc này là đầu giờ chiều, hành lang vô cùng tĩnh mịch, thỉnh thoảng mới có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện rì rầm truyền tới. Dù là mùa hè nhưng cả tòa nhà vẫn mang bầu không khí mát mẻ.

EunJung dẫn Hyomin đi xuyên qua hành lang, tới phòng giải phẫu hết sức yên tĩnh và lạnh lẽo.

Nơi này một màu trắng toát, từ trần nhà đến bốn bức tường, ánh đèn và cả chiếc giường kim loại. Duy chỉ có thi thể nằm trên giường mang màu sắc khác.

Trợ lý của EunJung là một cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi tên Jungkook. Cậu ta đưa áo blouse trắng và găng tay cho Hyomin, cười hì hì: “Chị Hyomin, cần gì nhớ gọi em.”

“Cám ơn cậu.” Hyomin trang bị xong xuôi, vừa quay người liền nhìn thấy EunJung đứng bên cạnh thi thể đợi cô. Chị đeo khẩu trang màu trắng cỡ lớn, chỉ lộ đôi mắt đen trầm tĩnh.

Người trong ngành cảnh sát đều biết, EunJung bình thường giải phẫu xác chết và tiến hành giám định với tốc độ rất nhanh, không những nhanh còn tỉ mỉ và chuẩn xác. Do đó, chị còn có biệt danh “Đệ nhất khoái thủ”[1] của thành phố Busan. Hôm nay vì có Hyomin nên động tác của chị chậm lại, giải phẫu và giám định tỉ mỉ từng vết thương, cơ quan nội tạng.

[1] Khoái thủ: Nhanh tay

Phòng giải phẫu rộng lớn vắng lặng và lạnh lẽo, thời gian nhường như trôi đi rất chậm, chỉ thỉnh thoảng mới vang lên tiếng trao đổi của hai người.

“Vết thương này là do loại hung khí nào tạo thành?” Hyomin chỉ tay vào vết thương trên đùi nạn nhân.

EunJung đang đứng bên cạnh cô, ghi chép kết luận của phân tích trước đó vào bản báo cáo. Chị liếc qua vết thương, hỏi lại: “Nhìn không ra sao?”

Hyomin lắc đầu.

Chị buông giấy bút, cúi thấp người, quan sát kỹ vết thương.

“Xung quanh vết thương có hiện tượng lan tỏa, lớp da xơ cứng…” Chị hạ giọng: “Là vật nhọn đâm bị thương.”

“Vậy à?” Vừa định đứng thẳng người, Hyomin chợt phát hiện gương mặt EunJung cách cô rất gần. Đôi mắt đen và mái tóc ngắn mềm mại càng tôn thêm nước da trắng của chị. Trán chị lấm tấm vài giọt mồ hôi, chảy theo má chị xuống đến cổ.

Hyomin hơi ngẩn người.

Không chỉ mỗi khuôn mặt, bởi vì muốn quan sát vết thương ở cự ly gần nên người chị cúi khá thấp, gần sát cạnh cô. Cô có thể ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi xà phòng thơm từ người chị, còn có cả mùi Formalin đặc thù của bác sĩ pháp y và cả mùi tanh của máu.

Tựa như cảm nhận được sự trầm mặc và thất thần của Hyomin, EunJung quay đầu, nhìn cô ở khoảng cách rất gần. Sống mũi sắp chạm vào mặt cô đến nơi, nhưng ánh mắt của chị vừa trầm tĩnh vừa lạnh lẽo, chẳng khác nào người chết. Sau đó, chị đứng thẳng người, hỏi cô: “Em sao thế?”

“Không có gì.”

Trên thực tế, có lẽ bởi vì chưa từng tiếp xúc thân mật với cơ thể người khác nên vừa rồi, cô bất chợt nhớ đến buổi tối hôm qua theo phản xạ có điều kiện, khi cô bị người con gái đó đè xuống dưới thân, từng tấc da kề cận, nhớ cả mùi thuốc lá, mùi cafe lẫn trong hơi thở của cô ta…

Hyomin lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng gạt cảnh tượng xui xẻo đó ra khỏi đầu.

EunJung liếc cô một cái, bước sang bên cạnh quan sát vết thương tiếp theo.

Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, màn hình nhấp nháy tên Sunny.

Hyomin lập tức đứng thẳng người, cười cười với EunJung: “Em nghe điện thoại đã.” Nói xong, cô liền tháo găng tay, đi nhanh sang gian phòng nhỏ cách một lớp kính ở bên cạnh mới bắt máy.

“A lô! Lão đại!”

Hyomin đưa mắt về phía EunJung cách đó không xa. Chị đang khoanh tay, kiên nhẫn đợi cô quay lại.

“Thế nào rồi?” Cô hạ thấp giọng nói.

“Không có thu hoạch.” Sunny thở dài: “Người phụ nữ tên Jessica đó không dễ đối phó tí nào, miệng kín như bưng. Tôi ở chỗ cô ta cả ngày mà chẳng moi được gì. Có điều…”

“Điều gì?”

“Cô Jessica nói, người con gái kia chuyển lời nhắn đến chị.”

Hyomin chau mày cảnh giác: “Lời gì?”

“Tôi thấy rất kỳ quặc…” Sunny nói rất chậm, ngữ khí vô cùng dè dặt: “Nếu có người vẫn cứ lo chuyện bao đồng, bị dỡ cánh tay thì đừng mong có thể nối liền.”

“Mẹ kiếp!” Hyomin không nhịn nổi, chửi thề một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top