Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Cảnh Sát Park Jiyeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sáng sớm ngày chủ nhật, trong ngõ vẫn còn một lớp sương mù bàng bạc. Mấy người cảnh sát khu vực đứng dưới khu nhà người bị hại, xung quanh vẫn hết sức tĩnh mịch.

Sunny dừng xe ở đầu ngõ. Hyomin rút thẻ làm việc cài lên ngực. Cô vừa định xuống xe, cậu ta liếc cô một cái: “Lão đại khóc đấy à?”

Hyomin ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện đôi mắt mình sưng húp như trái đào.

“Ừ!” Cô ủ rũ đẩy cửa xe: “Tôi mơ thấy bị một tên giết người…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “… đánh một trận.”

Sunny “ồ” một tiếng, rảo bước nhanh theo cô, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Ai bảo cậu cả ngày toàn xem phim truyền hình, điện ảnh máu me. Thế kết thúc thế nào? Cậu có thắng hắn không? Cánh tay vẫn còn nguyên vẹn đấy chứ?”

Hyomin giơ chân đạp cậu ta: “Cuốn xéo!”

Đây là một dãy nhà tập thể cũ kỹ, phần lớn cho thanh niên làm việc ở khu vực xung quanh thuê. Địa điểm xảy ra vụ án là căn hộ nằm trên tầng hai.

Đi qua hành lang chật hẹp tối tăm dán đầy tờ quảng cáo, Hyomin dừng lại trước cửa ra vào của căn hộ. Ngoài cửa treo sợi dây phong tỏa của cảnh sát, mấy người cảnh sát hình sự đeo găng tay, thò đầu vào bên trong ngó nghiêng.

Hyomin chui qua sợi dây đi vào trong nhà. Sunny đi theo cô, miệng lẩm bẩm: “Cái cô Jessica cũng sống ở gần đây đấy.”

Trí nhớ của Hyomin tương đối kém nên nghe cậu ta nói vậy, trong đầu cô cũng chẳng có khái niệm gì. Cô chỉ hàm hồ “ờ” một tiếng.

“Hyomin đến rồi à?” Mấy người cảnh sát hình sự chào hỏi cô.

Hyomin gật đầu: “Các anh có phát hiện gì không?” Vừa hỏi câu này, cô vừa đảo mắt quanh căn phòng lộn xộn: Cửa sổ ở phòng khách đóng chặt nên trong nhà tối mờ mờ; giá treo quần áo bị đổ, quần áo tung tóe dưới đất; một cái bình hoa lớn màu đỏ trong cắm cành lá xanh bị vỡ dưới đất; ghế sofa bọc vải bị rạch nát; trên bàn uống trà có một cái kéo; thậm chí tivi cũng bị đập vỡ, sàn nhà đầy mảnh vụn thủy tinh của màn hình tinh thể lỏng, ở giữa có một cái lỗ lớn…

“Nạn nhân tên Jang Sohyun, 25 tuổi, là nhân viên bán hàng, làm việc tại trung tâm thương mại cách nơi này chưa đầy một cây số. Nạn nhân chưa có bạn trai, bình thường có mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè và đồng nghiệp.” Một người cảnh sát báo cáo: “Theo lời khai của Jang Sohyun, gần đây, cô ta cũng không xảy ra mâu thuẫn với người khác, cũng chẳng có kẻ thù. Vì vậy, nhiều khả năng là do đối tượng lạ gây án. Thời gian xảy ra vụ án tầm mười một giờ đêm, nạn nhân vừa hết giờ làm về nhà, tội phạm đi theo nạn nhân vào nhà, dùng cái này để khống chế cô ta.” Nói xong, người cảnh sát đưa hai cái túi đựng vật chứng cho Hyomin, một cái đựng mấy sợi dây ni lông màu trắng, cái còn lại đựng miếng băng dính vàng.

Tất cả đều là đồ thường thấy, dễ mua, dùng để trói chân tay và bịt miệng, người bình thường khó có thể thoát khỏi.

“Nạn nhân có nhìn thấy diện mạo của tội phạm không?” Sunny hỏi.

Người cảnh sát lắc đầu: “Không. Tội phạm đeo mặt nạ bảo hộ màu đen.” Anh ta chỉ tay về phía phòng ngủ: “Jang Sohyun đang ở trong đó.”

Hyomin và Sunny dõi mắt theo phương hướng anh ta chỉ. Qua cánh cửa nửa khép nửa mở, bọn họ nhìn thấy một cô gái trẻ, trên người khoác áo cảnh sát. Cô gái ôm mặt, ngồi ở mép giường khóc thút thít. Một nữ cảnh sát ngồi xổm bên cạnh cô gái, dịu dàng an ủi. Mái tóc dài của Jang Sohyun xõa xuống, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt nghiêng thanh tú, trắng ngần.

Hyomin ra hiệu Sunny ở lại phòng khách, còn mình đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ cách phòng khách một đoạn hành lang, cửa sổ ở hành lang đóng chặt. Một người cảnh sát đang ngồi xổm ở dưới đất, quay lưng về phía cô, kiểm tra vết tích trên nền nhà. Vừa đi qua chỗ cô ta, Hyomin đột nhiên quay đầu, liếc đối phương một cái.

Bóng lưng của người con gái đó hơi quen quen, nhưng cô nhất thời không nhớ ra từng gặp cô ta ở đâu.

Cô ta mặc áo sơ mi đen. Cảnh sát hình sự thường ăn mặc lôi thôi, nhưng người này diện đồ cắt may rất vừa người, càng lộ rõ bờ vai rộng, eo thon và dáng hình đặc biệt cao lớn. Mái tóc đen lòa xòa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét gương mặt nghiêng của người con gái.

Cô ta đang chạm tay vào vết tích trên tường. Lúc này, Hyomin mới để ý, cô ta đeo đôi găng tay mỏng màu đen. Cô rất hiếm khi nhìn thấy cảnh sát hình sự dùng găng tay màu này, nó toát ra một vẻ nghiêm túc và dứt khoát.

Hyomin lại liếc người con gái một cái mới đi vào phòng ngủ.

***

“Cô không nhìn thấy bộ dạng của hung thủ hay sao?” Hyomin ngồi xuống trước mặt Jang Sohyun, hỏi nhỏ.

Jang Sohyun lắc đầu, mắt ngân ngấn nước: “Hắn bắt tôi nhắm mắt, tôi không dám mở ra. Hơn nữa, hắn còn đeo mặt nạ. Nhưng qua thân hình của hắn… không phải là người quen của tôi.”

Hyomin gật đầu: “Không sao. Kể cả cô không nhìn thấy, chúng tôi vẫn có thể bắt hắn như thường.”

Jang Sohyun lại ôm miệng, sắc mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa.

Cô nhớ lại cảnh tượng nhục nhã và khủng khiếp xảy ra đêm hôm qua. Cô bị tội phạm lôi vào phòng ngủ, ném lên giường. Hắn trói chân tay của cô, cơn ác mộng bắt đầu. Đầu tiên, hắn giữ hai tay cô rồi xâm nhập từ phía chính diện, khiến cô rơi xuống vực sâu đau đớn.

Sau đó, hắn lại bắt cô nằm sấp, tiến vào từ đằng sau. Cô ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết mở toang từ khi nào. Bầu trời tối đen, ánh trăng lạnh lẽo, tiếng chuông ngân từ một nơi nào đó truyền tới. Nỗi tuyệt vọng như thác lũ nhấn chìm cô trong giây lát.

Cuối cùng, khi cô tưởng tất cả đã kết thúc, tội phạm đột nhiên ra lệnh cô lại nằm thẳng. Sau đó, hắn quỳ xuống cạnh giường, vùi đầu vào giữa hai đùi cô, khiến cô càng không chịu nổi.

“Đúng rồi, hắn đeo găng tay.” Jang Sohyun nhớ ra chi tiết này.

Hyomin gật đầu, quan sát những vết bầm tím trên người cô ta: “Những vết này là do hắn làm à?”

Jang Sohyun gật đầu: “Hắn véo tôi, còn bóp tôi nữa.”

“Tôi rõ rồi.” Hyomin hỏi tiếp: “Hắn có mở miệng nói chuyện không?”

“Không.” Jang Sohyun nói lí nhí: “Hắn im lặng từ đầu đến cuối.”

Lúc đi khỏi phòng ngủ, Hyomin hơi thất thần. Sunny ở bên ngoài gọi một tiếng, cô cũng không nghe thấy.

Sunny lập tức nghiêm mặt, đi theo cô. Mấy người cảnh sát hình sự trong đội đều biết thói quen phá án của Hyomin, tất cả đều vô thức dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Hyomin quay về phòng khách mới ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Vừa định mở miệng, cô chợt nhìn thấy người con gái vừa rồi. Cô đứng bên cửa sổ, đang dùng ngón tay chạm vào nửa dấu chân lờ mờ, không thành hình ở trên đó. Hyomin bất giác quan sát bàn tay vẫn đeo găng đen của cô. Đó là bàn tay dài, mạnh mẽ và điêu luyện.

Hyomin hất cằm về phía người con gái, đồng thời hỏi nhỏ một đồng nghiệp trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Cô gái kia là ai thế?”

Người con gái không quay đầu, tiếp tục quan sát vết xước trên tường.

Đồng nghiệp đáp: “À, là người đằng mình, bạn của cô gái báo án.”

Đúng lúc này, một công an khu vực dẫn một cô gái trẻ đi vào, giới thiệu: “Cảnh sát Park, đây là người báo án tên Jessica. Chúng tôi đã lấy lời khai rồi, còn vấn đề gì cô có thể trực tiếp hỏi cô ấy.”

Cả Hyomin và Sunny đều sửng sốt, đồng thời hướng ánh mắt về phía người phụ nữ vừa đi vào. Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng, gương mặt xinh đẹp, thần sắc mệt mỏi. Đó chính là cô Jessica mà bọn họ đã từng gặp mặt. Nhìn thấy hai người, Jessica dường như không bất ngờ, cô ta nở nụ cười miễn cưỡng với bọn họ.

Hyomin và Sunny đột nhiên có phản ứng, đồng thời quay đầu về phía người con gái đang đứng bên cửa sổ.

“Jessica là bạn thân của Jang Sohyun, cũng sống ở gần đây.” Đồng nghiệp trẻ tuổi giải thích: “Sau khi xảy ra chuyện, Jang Sohyun lập tức gọi điện cho Jessica. Cô ấy và… cảnh sát Park Jiyeon là người đầu tiên đến hiện trường.”

Anh ta còn chưa dứt lời, toàn bộ những người có mặt, từ cảnh sát hình sự đến công an khu vực đều ngẩng đầu nhìn người bên cửa sổ, ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc.

“Park… Jiyeon?” Một người lên tiếng: “Không phải là Park Jiyeon thuộc đội cảnh sát hình sự của tỉnh đấy chứ?”

Hyomin cũng tròn mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người con gái.

Lúc này, Park Jiyeon từ tốn đứng dậy và quay người.

“Xin lỗi, tôi chính là Park Jiyeon đó.” Giọng nói trầm thấp, vô cùng dễ nghe như tiếng đàn violon cello vang lên. Nhưng ngữ khí của cô ta ngược lại rất lạnh nhạt.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng rọi vào ô cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng ngổn ngang, khiến dáng vẻ của người con gái càng trở nên rõ ràng.

Mọi người đều ngây ra, bao gồm cả Hyomin. Bởi đó là gương mặt trẻ trung và tuấn tú. Dưới cặp lông mày đen nhánh là đôi mắt dài, sống mũi thẳng và bờ môi mỏng hơi mím lại. Cô ta có thân hình cao lớn, đôi chân dài, lúc này lại mặc sơ mi đen, đeo găng tay đen nên càng tỏa ra khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng.

Người con gái này không giống cảnh sát hình sự, mà giống một tên sát thủ trẻ trung đẹp trai hơn.

Cô ta đảo mắt một vòng rồi cuối cùng dừng lại ở Hyomin. Đôi mắt đen thâm trầm và sắc bén, vô cùng lạnh lẽo, như có thể nhìn xuyên thấu người khác.

Hyomin cũng nhìn chằm chằm người con gái.

Park Jiyeon là cái tên nổi tiếng trong ngành cảnh sát. Cô ta từng phá vô số vụ án quan trọng, trong đó gồm cả những kỳ án chưa có lời giải. Chỉ cần là cảnh sát hình sự có chút thâm niên ở tỉnh Seoul, chẳng ai chưa từng nghe qua danh tiếng của cô ta. Chắc cũng chỉ có anh chàng cảnh sát mới vào nghề cấp thấp vừa rồi mới không biết đến.

Thật không ngờ, cô ta chính là Park Jiyeon, cảnh sát hình sự số một của tỉnh Seoul.

Bầu không khí trong phòng trở nên kỳ lạ trong giây lát. Đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ không biết nói gì vào lúc này. Tâm trạng của mọi người tương đối phức tạp, có kinh ngạc, cũng có hưng phấn, thấp thỏm hay nghi hoặc. Bọn họ vốn ở dưới đáy tầng, bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị “đại thần” nên mọi người đều lúng túng.

Park Jiyeon tháo găng tay, nhét vào túi quần: “Cô là người phụ trách hiện trường phải không?”

Cô ta nói giọng Seoul chuẩn, uốn lưỡi hơi nặng, nhả chữ mượt mà, đồng thời mang một vẻ phớt đời đặc trưng của dân Seoul khi mở miệng.

“Vâng.” Hyomin hàm hồ đáp, trong khi Sunny ở bên cạnh vẫn chưa hết kinh ngạc.

“Đi theo tôi!” Park Jiyeon đi đến bên cửa sổ.

Hyomin lập tức tuân lệnh.

Nhìn thấy bọn họ đi sang một bên, những người cảnh sát khác gồm cả Sunny tiếp tục công việc của mình. Tuy nhiên, bọn họ đều dỏng tai, lắng nghe cuộc trao đổi của hai người.

Ngoài cửa sổ bầu trời xanh biếc, mặt trời đã lộ khỏi tầng mây. Hyomin liếc qua đường phố dần trở nên huyên náo rồi quay sang người con gái.

Đầu tiên, cô chú ý đến đôi mắt dài và sâu thẳm của cô ta, tiếp theo là bàn tay đặt trên thành cửa sổ, ngón tay trắng trẻo, các đốt rõ ràng, nổi bật trong áo sơ mi màu đen.

Cô ta nhìn Hyomin bằng ánh mắt lãnh đạm.

“Tôi không nói những lời thừa thãi.” Park Jiyeon cất giọng trầm thấp: “Vụ án này có ba điểm…”

Hyomin đột nhiên mỉm cười, ngắt lời cô ta. “Cô muốn nói đến những điểm này đúng không?”

Park Jiyeon nhướng mày, nhìn cô chăm chú.

Những người cảnh sát hình sự khác đều dừng động tác. Vừa quay đầu, bọn họ liền bắt gặp Park Hyomin cho hai tay vào túi quần, đứng trước mặt Park Jiyeon. Cô hất cằm, nheo mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo.

Sau đó, Hyomin không nhìn Park Jiyeon mà đi đến bên đám cảnh sát hình sự. Cô từ tốn vỗ tay, cất giọng lanh lảnh: “Được rồi, tôi sẽ trình bày chi tiết về vụ án. Mọi người hãy nghe đây…”

Tất cả mọi người hết nhìn Hyomin lại nhìn Park Jiyeon.

Hyomin lên tiếng, ngữ khí vô cùng nghiêm nghị: “Tôi sẽ không nói những lời thừa thãi. Về vụ án này, tôi đã có…” Khóe miệng cô để lộ ý cười: “Ba kết luận.”

Cô vừa dứt lời, đám cảnh sát hình sự ngây ra rồi hướng ánh mắt về phía Park Jiyeon. Nhưng bọn họ nhanh chóng bừng tỉnh. Hyomin là ai chứ? Chính là “đệ nhất thần thám dân đen” của đồn cảnh sát TARA. Mọi người từng chứng kiến khả năng phá án của cô nên bây giờ mới nể phục cô như vậy. Mặc dù không nói ra nhưng mấy người đàn ông đều mặc nhận cô là “sếp” của bọn họ, chỉ đứng sau Đồn trưởng.

Còn Park Jiyeon tuy danh tiếng lẫy lừng nhưng hôm nay bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt. Đối với những người cảnh sát ở dưới đáy tầng, cô ta chỉ là “huyền thoại” không chân thực.

Bây giờ, Hyomin rõ ràng không coi Park Jiyeon ra gì, thậm chí cố ý khiêu khích cô ta. Bọn họ đương nhiên ngầm đứng về phía cô.

Hyomin lại liếc qua Park Jiyeon. Cô ta không thay đổi sắc mặt, chỉ là đôi mắt dường như càng thâm trầm, nhìn cô chăm chú.

Hyomin quyết định không đếm xỉa đến cô ta. Cô đảo mắt một vòng rồi mở miệng:

“Ba kết luận là:

Thứ nhất, tội phạm sống trong phạm vi cách hiện trường vụ án khoảng năm cây số.

Thứ hai, thời gian làm việc của hắn tương đối linh họat.

Thứ ba, nghề nghiệp của hắn là công nhân, tài xế hoặc nhân viên chuyển phát nhanh…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top