Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng thinh tầm vài phút, Đỗ Hà vẫn đang tập trung đi vào giấc ngủ, Thùy Linh thì vẫn còn bận tâm đến những lời khi nảy của Ngọc Thảo.

-, em đã ngủ chưa? Thùy Linh ngẫn đầu nhìn đôi mắt đang đóng chặt của Đỗ Hà rồi thủ thỉ.

- Em chưa. Sao vậy, chị không ngủ được sao? Đỗ Hà dịu dàng trả lời nàng ấy, mi mắt vẫn nhắm chặt.

Thùy Linh miếm môi, đắng đo suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định mở lời. - , thật ra... thật ra thời gian trở về NZ. Chị đã... đã mất đi lần đầu. Thùy Linh như muốn nín thở mà gặng ra từng chữ.

Nghe được trọn vẹn câu nói của Thùy Linh, đôi mắt Đỗ Hà mở to hết cỡ mà nhìn nàng ấy. Vòng tay đang ôm nàng ấy cũng dần buông lơi đi. Thùy Linh có chút hoảng sợ vì ánh mắt Đỗ Hà đâm đâm nhìn nàng. Sự im lặng, cùng ánh mắt đó. Có phải là Đỗ Hà thất vọng lắm không? Hay thậm chí là có cái cảm giác ghê tởm đối với người mà cô luôn hết mực nâng niu, giữ gìn.
- Chị xin lỗi, Hà... Thùy Linh rưng rưng nước mắt nói, giọng điệu thương tâm vô cùng.

Nhìn dòng nước mắt đang lăn dài trên má Thùy Linh, Đỗ Hà như muốn phát điên lên vậy. Nhưng vẫn cố kìm lại. Chỉ chầm chậm rút lại cánh tay nàng đang gối đầu, rồi ngồi dậy. Thùy Linh thấy được sự khổ sở của Đỗ Hà bấy giờ. Hai tay cô bấu chặt lấy ga giường. Từng đường gân xanh hiện lên rõ rệt hơn.

- Tại sao không nói với em sớm hơn? Thùy Linh ngồi bên cạnh Đỗ Hà hẳn một lúc, mới nhận được câu nói ấy từ Đỗ Hà. Trong lòng có chút thất vọng. Đỗ Hà là người xem trọng sự trong trắng quý giá kia sao?

- Chị... Thùy Linh nghẹn lời, bởi cái dòng suy nghĩ tiêu cực ve vãng trong tâm trí nàng bấy giờ. Đỗ Hà như bao người đàn ông ngoài kia, khắc khe, coi trọng với cái gọi là tri'nh tiế't của người phụ nữ sao?
- Linh. Đỗ Hà bấy giờ mới đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy kiên định. Dứt khoác mà gọi tên nàng. Thùy Linh im lặng, như đang chờ đợi. Sự chất vấn, hay thậm trí là sự rẻ lạnh của Đỗ Hà.

- Chị nghĩ em xem trọng cái gọi là tri'nh tiế't đó sao...? Thời gian qua em như một gã tệ hại không ngừng xoáy sâu vào vết thương chưa lành của chị. Em vô tâm vô ý như thế mà nhắc đi nhắc lại chuyện này với chị. Vậy mà chị chẳng lời nào nói với em. Linh, chị có biết bây giờ em cảm thấy tệ thế nào không? Không phải là vì thứ em luôn trân trọng, giữ gìn không còn nữa. Mà vì em... lại lần nữa thương tổn cô gái của em.

Đỗ Hà nói mà như muốn hét lên vậy. Đôi mắt đỏ ngầu phản phất sự căm giận. Là giận chính bản thân cô. Hết lần này đến lần khác dày vò nàng ấy.
Thùy Linh lại rơi vào im lặng, lần này là vì hạnh phúc. Cảm động nghẹn ngào không thành lời. Hóa ra thứ Đỗ Hà luôn xem trọng luôn là cảm giác của nàng.

Thùy Linh nhích người ôm lấy Đỗ Hà. Nữ cười trên môi phút chóc trở nên rạng rỡ giữa đêm đen. - Đồ ngốc, người ta vẫn còn là con gái. Chồng chị còn không dòm ngó đến chị, né như né tà vậy thì ai thèm để ý đến chứ?

Sau câu nói của Thùy Linh, chỉ nghe tiếng thở dài đầy nhẹ nhõng của Đỗ Hà. Rồi cô cũng choàng tay ôm ngang eo nàng. Đầu tựa vào vai nàng. Giọt nước mắt nặng trĩu nãy giờ cũng nhẹ nhàng mà rơi xuống, thấm ước cả vai áo Thùy Linh. - Vợ à... dọa chết em rồi.

- Sao hả, bảo không xem trọng mà lại sợ đến vậy sao? Thùy Linh rời ôm, nhéo nhẹ chiếc mũi cao vút của Đỗ Hà mà chất vấn.

- Không có. Em là sợ ngoài em ra, lại có thêm gã tồi tệ nào nữa đã để lại trong hồi ức chị, một vết thương khó có thế chữa lành. Một mình em thôi đã quá đủ rồi Linh à. Em không mong muốn, cũng như không cho phép em hay bất kì ai khác tổn thương đến chị nữa.
- à... Thùy Linh lại bị làm cảm động đến sắp khóc rồi. Đỗ Hà lại đưa tay vuốt ve đôi gò má của nàng. Làm động tác như đang lau nước mắt vậy. Ngăn những giọt nước quý giá kia sẽ rơi xuống. Có Đỗ Hà ở đấy, cô sẽ không cho phép nó làm ướt đẫm đôi gò má xinh đẹp của nàng.

- Ai nói người ta không muốn chị. Chỉ là em muốn giây phút quý giá ấy sẽ được trân trọng hết mức có thể. Không phải vô nghĩa mà trôi qua khi tâm trí em không đủ tỉnh táo. Em sẽ không lấy đi thứ quý giá đó, khi chưa chắc chắn bản thân sẽ mang đến hạnh phúc cho chị cả một đời.

Dạng người như Đỗ Hà có nên liệt kê vào sách đỏ không? Khi yêu ai lại chẳng muốn có được người mình yêu, cả thể sát lẫn trái tim. Sự chiếm hữu, du͙© vọиɠ luôn tồn tại song song với tình yêu. Khi điên cuồng, mãnh liệt lại có người sẽ nghĩ đến việc mình có cùng người ta đi đến trọn đời như Đỗ Hà không? Nếu có, hẳn cũng chỉ là thoáng qua, lúc con tim đang được ái tình sưởi ấm. Suy nghĩ đến cặn kẽ, kĩ càng như Đỗ Hà, khi hai người đã là vợ chồng. Càng hiếm có hơn.
- Thùy Linh lúc nãy chị Thảo đã nói gì với chị sao? Sự khác thường tối nay của Thùy Linh. Đỗ Hà tin ý cho rằng giữa nàng ấy và Ngọc Thảo đã có cuộc nói chuyện nào đó.

Thùy Linh gật đầu lia lịa, đáng yêu như chú mèo nhỏ. - Thảo nói là, hôn nhân cần có thứ đó... Mới có thể nắm giữ được đối phương. Cũng là để đánh dấu chủ quyền... Giọng Thùy Linh từ lớn đến nhỏ dần, rồi lại mất hút đi. Đôi má hồng vì ngại ngùng. Cuối gầm mặt xuống để che đi sự e thẹn của mình.

Đỗ Hà bật cười vì sự ngây ngô của nàng ấy. Thùy Linh cái gì cũng giỏi. Chỉ có khi yêu là vụng về, ngốc nghếch như vậy. - Vậy chị có muốn nắm giữ trái tim em, mãi mãi về sau?

Sau câu nói, Thùy Linh dứt khoác gật đầu không chút do dự. Ẩn ý Đỗ Hà gửi gắm vào câu nói ấy, cô tin là nàng sẽ hỉu nó. Cái gật đầu ấy đã phá bỏ mọi bức tường chóng đỡ trong Đỗ Hà. Hoàn toàn không kìm chế được nữa. Đỗ Hà thật gấp gáp mà tìm đến môi Thùy Linh. Từ từ áp nàng xuống giường. Đôi mắt hầu như đã bị du͙© vọиɠ chiếm lấy, nhưng Đỗ Hà vẫn rất dịu dàng, nâng niu người dưới thân. Khắc chế bản thân để Thùy Linh có thể từ từ quen với sự đụng chạm đầu đời này. Một đêm triền miên như đem hai trái tim hòa lại làm một.
Thùy Linh sụi lơ nằm trong lòng Đỗ Hà sau cuộc yêu. Vệt máu đỏ nổi bậc trên chiếc ga giường trắng. Là minh chứng rõ nhất cho tình yêu mà Thùy Linh dành cho cô. Nàng ấy đã trao trọn những thứ quý giá của mình cho Đỗ Hà. Trái tim lẫn thể sát kia. Chỉ vì Đỗ Hà mà thổn thức.

- Linh thật ra con người em cũng có chút cổ hữu. Em sẽ chịu trách nhiệm cho điều này. Sẽ luôn yêu chị vẹn nguyên như phút đầu, thời hạn là ngày em còn sống. Vì thế Linh, dù có khó khăn đến mấy cũng đừng rời xa em nữa nhé. Sự tan thương trong bộ tiểu thuyết 'Mai tán tuổi 18'. Em không muốn mình sẽ giống với nhân vật chính trong đó. Bằng cách nào đó mất đi người mình yêu. Rõ ràng đã chết đi nhưng lại được mai tán sau rất nhiều năm sau đó.

Thùy Linh cũng biết đến bộ tiểu thuyết ấy. Sự chi li đầy nước mắt của hai người yêu nhau. Hai người cùng chết ở tuổi 18, nhưng một người lại được mai táng ở tuổi 38. Âm dương cách biệt làm dang dở tình yêu đôi lứa. Sự dày vò khi phải rời xa người mình quá thương, có lẽ đau đớn đến độ có thể gϊếŧ chết cả một linh hồn. Đỗ Hà và Thùy Linh từng trải qua cảm giác ấy. Tuy không đau lòng bằng âm dương cách biệt. Nhưng sự khổ sở, nhớ nhung ấy vẫn khắc sâu trong trí nhớ nàng.
Đỗ Hà muốn qua bộ tiểu thuyết ấy nói với Thùy Linh rằng. Nếu nàng ấy rời đi, Đỗ Hà vẫn sẽ sống, nhưng cái đang sống là thể sát bằng xương bằng thịt kia, thứ vô giá mà người làm cha mẹ dành tặng cho đứa con bé bổng của họ khi nó đến với thế giới này. Chứ không phải là linh hồn biết yêu từ khi lần đầu gặp gỡ nàng ấy.

- Nhất định. Sự mệt mỏi, ấm áp từ vòng tay Đỗ Hà nhanh chóng lôi kéo Thùy Linh vào giấc ngủ. Ấy vậy mà vẫn cố thiều thào hai từ khiến Đỗ Hà yên lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top