Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seulgi hoảng hốt tột cùng khi một Jisoo khỏe mạnh đang khụy gối dưới sàn tay ôm ngực trái liên tục thở dốc như người mới chạy bộ, mồ hôi đổ ra rất nhiều. Gương mặt Jisoo trắng bệch không một chút máu càng làm cho Seulgi thêm lo sợ.

Hoảng loạn nhưng trong tìm thức Seulgi vẫn còn chút gì đó gọi là cấp thiết.

"Phải rồi, cấp cứu, gọi cấp cứu"-không chần chừ giây nào, Seulgi lôi ngay điện thoại gọi 119.

Trong lúc đợi xe cấp cứu dến Seulgi nhanh chóng cởi bớt cúc áo, nới lỏng ravat để giúp Jisoo dễ thở nhưng tình trạng thở dốc ngày càng nghiêm trọng, Jisoo dần mất ý thức, trước đó còn nôn và ói mửa.

Jisoo nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu trong tình trạng hôn mê, nhịp tim rất yếu, huyết áp giảm một cách nhanh chóng. Hình như loại rượu mà Jisoo uống quá mạnh, đã đưa vào cơ thể một lượng chất kích thích lớn nên bị shock tim, hơn nữa Jisoo là có sẵn bệnh viêm dạ dày lần này là rất nghiêm trọng.

---------------------------------------------------------

_Cho tôi hỏi cô có thấy một người cao và gầy giống thế này đi ngang đây không?- Jennie chạy khắp nơi tìm kiếm Jisoo trong sự lo lắng.

_Không....- người phụ nữ trung niên cũng chỉ khẽ lắc đầu.

Jennie đã chạy ra khỏi bệnh viện để tìm Jisoo suốt nửa tiếng, hai bàn tay đang cảm thấy rất lạnh vì lo lắng, cả người ướt đẫm mồ hôi, đi tới đâu cô cũng hỏi người đi đường. Jennie mệt mỏi dừng lại nhìn dáo dát khắp nơi để tìm kiếm thân ảnh của Jisoo, rồi khi nhìn sang bên kia đường Jennie chợt thấy một thân ảnh tựa như Jisoo, trong vô thức Jennie chạy nhanh đến nắm lấy vai người đó và gọi to "Kim Jisoo", nhưng đến khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, Jennie cảm thấy vô cùng thất vọng và hụt hẫn, rối rít xin lỗi rồi bần thần bước đi.

Jennie bước từng bước nặng nhọc như tâm trạng của cô vậy, cô vẫn tiếp tục tìm kiếm Jisoo trong hoang mang "Im Jisoo cô mau trở lại bệnh viện đi! Xin cô đấy....", nước mắt như muốn tuông ra.

Từ đằng xa đang có một người chuyển Fax nhanh đang chạy xe đạp tới, anh ta đang cố bóp còi để nhắc nhở Jennie tránh đường, nhưng dường như Jennie không còn nghe được gì ngoài giọng nói Jisoo, trong tâm trí cô bây giờ chỉ là hối thúc bản thân nhanh chóng tìm được Jisoo. Anh không còn cách nào khác liền lách xe sang nhưng không kịp, Jennie bị quẹt ngã té xuống đường, người chuyển Fax nhanh ấy chỉ kịp quay lại biết Jennie không sao rồi bỏ đi mất.

_A đau quá....!- tay Jennie bị trầy một mảng lớn rươm rướm máu.

"Tại buổi ra mắt bộ sưu tập mới của JJ hôm nay, chủ tịch bí ẩn mà chúng ta mong chờ đã xuất hiện được biết các mẫu trong bộ sưu tập đều do một tay chủ tịch thiết kế, nhờ đó mà JJ đã thắng lớn trong vụ này. Đó là cô Im Jisoo......"- bản tin trên chiếc màn hình lớn thu hút Jennie bởi cái tên quen thuộc.


"Bogo isseodo, nal mot boneun han saram

Bulleo boado, mot deudneun han saram

Nal gieogina hanayo, nal saeggag ina hanayo

Dan hanbeon man jebal ~~"

_Chuyện gì thế Hajin?

_"....."

_Được rồi tôi về ngay - Jennie vừa cúp máy liền chạy nhanh về bệnh viện.

---------------------------------------------------------------

Jennie vừa về tới bệnh viện, cũng là lúc chiếc xe cấp cứu đưa Jisoo đến, Lisa và MoonbLice nhanh chóng chạy ra đẩy Jisoo vào phòng cấp cứu, Jennie cũng chạy theo sau.

_Đồ cứng đầu không được có chuyện gì đâu đấy.........!- Lisa đang rất giận Jisoo.

_"Đồ đáng ghét...đừng xảy ra chuyện gì tôi xin cô đấy"- Jennie cũng rất lo lắng cho Jisoo

_Soo à xin em đừng có chuyện gì nếu không Yongsun sẽ giết unnie mất......!

Seulgi đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu, tự nhiên lại nằm ngất ra đó cô cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra, hai tay đan chặt vào nhau mồ hôi không biết từ đâu mà cứ chảy ra ướt nhẹp cả hai tay.

_Seulgi....? Soo đâu?- Yongsun bị hoãn chuyến bay về Hàn nên không thể đến dự buổi ra mắt bộ sưu tập mới, cô vừa mới xuống máy bay thì nhận được tin nhắn thoại của Seulgi liền chạy đến.

_Cậu ấy đang trong phòng cấp cứu....

Yongsun chỉ kịp nghe như vậy cả người khụy xuống sàn Seulgi chạy lại đỡ Yongsun ngồi lên ghế, cô đúng là một người chị tồi tệ mà, Jisoo đã được cấp cứu hơn 3 lần từ khi phát hiện ra bệnh, cô là chị nhưng chẳng thể giúp gì lại còn khiến nó lo lắng, nghĩ đến Yongsun lại bật khóc, cô quá yếu đuối để có thể bảo vệ Jisoo.

Bên trong phòng cấp cứu cũng căng thẳng không kém, Lisa và Jennie đang cố hết sức để cứu sống Jisoo, lần này là rất nghiêm trọng.

_Trưởng khoa huyết áp đang giảm...-một y tá quay sang Lisa

_Tiêm thêm clotbusters và superaspirins nhanh lên......

Cả phòng cấp cứu đang rất khẩn trương, các y tá cứ liên tục chạy ra chạy vào để lấy thuốc và dụng cụ thật khiến hai người đang ngồi bên ngoài đứng ngồi không yên mà.

Sau 2h cấp cứu nhịp tim của Jisoo đã ổn định lại, Lisa và Jennie thở phào nhẹ nhõm, mọi thứ còn lại giao cho MoonbLice giải quyết.

Lisa và Jennie vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu Yongsun đã chạy lại nắm lấy áo Lisa mà hỏi tới tấp.

_Soo không sao chứ Lice...? Tình trạng của nó thế nào rồi? Có còn nguy hiểm không...?

_Bình tĩnh nào Yongsun, Soo đã qua cơn nguy kịch, mọi thứ đã ổn chỉ còn chờ Soo tỉnh lại thôi, Byul đang tiến hành vài xét nghiệm cuối cùng trước khi đưa Soo về phòng hồi sức- Lisa vỗ vai Yongsun trấn an rồi tiến lại chỗ Seulgi.

_Nói cho tớ biết đã có chuyện gì xảy ra?- ánh mắt Lisa sắt lạnh khiến Seulgi có hơi sợ hãi.

_Soo đã nhờ tớ giúp trốn viện để đến buổi ra mắt bộ sưu tập mới của cty, chúng tớ thắng lớn nên...nên Soo...Soo có...có uống chút rượu.........- Seulgi e dè, lắp bắp nói, ánh mắt Lisa lúc này thật có thể giết người mà.

_Cái gì? Cậu có biết như vậy sẽ hại chết nó không, chưa nói việc trốn viện đã là điều cấm, vậy mà còn uống rượu nữa, trời ơi....-Lisa hoàn toàn mất kiểm soát, có thể giết người bất cứ lúc nào đó.

_Trưởng khoa, bình tĩnh lại....-Jennie cản Lisa lại khi thấy Lisa kích động.

_Tớ xin lỗi....

.....

Hậu quả của sự việc trốn viện lần này là Jisoo bị canh gác nghiêm ngặt, Seulgi bị mắng cho một trận và cấm không được đến thăm Jisoo.

--------------------------------------------------------

Phòng đặc biệt 161

Jennie đang ngồi cạnh giường bệnh của Jisoo canh chừng và theo dỗi tình trạng sức khỏe để tránh sảy ra bất cứ trường hợp nào ngoài ý muốn, à mà hình như là đang ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Jisoo chứ không phải theo dõi ECG (đo điện tâm đồ).

"Đẹp thật! Khi ngủ cô ta giống như thiên thần vậy, không lạnh lùng, bá đạo nữa...trông cô ta ngủ thật bình yên...Vầng trán cao, cánh mũi cao, kiêu hãnh, đặc biệt....đặc biệt....đôi môi ấy....mày làm sao vậy Jennie"- tự lấy tan tán vào má cho tỉnh ( hâm dễ sợ =.=').

Jennie ngồi đó mãi ngắm nhìn Jisoo nên ngủ lúc nào không hay.

Jisoo từ từ mở mắt, cảm thấy nơi cánh tay có gì nặng nặng...

Thì ra một con mèo quý tộc đang say ngủ, trông rất bình yên....Jisoo vô thức nở nụ cười.

_" Cô ấy khi ngủ rông cũng dễ thương đó chứ! Mà cái tay bị sao thế kia? Sao để bị thương mà không băng bó lại gì hết vậy, thật là..!."-trong lòng thì nghĩ thế thôi chứ đang ngồi dậy, với lấy cái hộp sơ cứu trên đầu giường, lấy bông gòn và oxy già lau nhẹ nhẹ lên vết thương cho Jennie, sau đó cẩn thận lấy băng gạc băng lại rồi cầm tay Jennie lên ngắm nghía thành quả của mình mỉm cười tự đắc- " Im Jisoo này mà ra tay thì chỉ có đẹp trở lên hahahaha "

Jennie đã thức từ nãy giờ, khá bất ngờ khi thấy Jisoo đang băng lại vết thương cho mình, nơi lồng ngực, tim cô đập nhanh một cách không kiểm soát, mặc cô bỗng nóng ran khi thấy nụ cười của Jisoo. Còn cái tên đang ngồi tự kĩ kia vẫn không hay biết gì cho đến khi ngẩn mặt lên.

Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cả hai đang lạc trong đôi mắt của đối phương và không có dấu hiệu trở lại, từ từ hai khuôn mặt nhích lại gần hơn cho đến khi cái khoản cách ấy không còn là bao nhiêu thì.......

_Jennie à mình đến rồi cậu có thể về nghỉ - Yongsun đã vô tình biến thành kẻ phá hoại khoảnh khắc tuyệt vời của hai anh chị và cả các readers.

_À....Ờ....mình đi đi đây....-Jennie mặt đỏ như cà chua chín, ngại ngùng đứng dậy ra ngoài, Jisoo cũng không khá hơn mặt đỏ bừng bừng vội nằm lại lên giường đắp chăn lại.

"AAAAA Jennie à mày đang làm gì thế? Ngượng chết đi được"-Jennie pov

"Jisoo à mày vừa mới làm gì thế hả, ôi tim mình sao lại đập nhanh thế này không phải lại lên cơn đau nữa chứ...."-Jisoo pov

_Hai người vừa mới....-Yongsun ngơ ngác với cảnh vừa rồi.

_Đâu....đâu...có gì..!- Jisoo biện minh - Unnie em đói! - cố tình lãng sang chuyện khác.

_À.....ăn cháo đi...!- Yongsun để hộp cháo lên bàn lau muỗng cẩn thận rồi đưa Jisoo.

_Là mua hay nấu thế unnie ?- Jisoo cầm muỗng mắt trân trân nhìn hộp cháo.

_Unnie nấu đấy em phải ăn hết đó....- Yongsun nở một nụ cười hết sức thân thiện

_Vậy unnie ăn luôn đi, em không ăn đâu....- Jisoo buông muỗng xuống đẩy hộp cháo ra xa.

_Yahhhhh em khi dể unnie của mình như vậy đó hả....- Yongsun tức giận cốc đầu Jisoo.

_Chứ unnie thử ăn đồ mình nấu đi, lần trước em xém nhập viện vì ăn cái bánh kem của unnie đó- Jisoo mặt phụng phịu.

_Giỡn thôi là Chaeng nấu đó! Ăn đi nhóc - Yongsun mỉm cười xoa đầu Jisoo

_Thế thì được hihihihihihih- Jisoo liền cầm muỗng lên tươi cười và ăn hết cả phần cháo.

-----------------------------------------------------------------

Lisa mấy hôm nay tâm trạng, làm việc gì cũng không xong...

_Aisk...mình điên mất thôi-vò rối mớ tóc.

Đêm nay trăng rất đẹp, Lisa định sang xem Jisoo đã ngủ chưa....

_Lice unnie...

_Soo, sao em không đi ngủ mà lại ra đây?-Lisa bất ngờ khi thấy Jisoo đang đi lại phía mình.

_Em không ngủ được, unnie đưa em đi dạo nha!

_Um....

Cả hai cùng đi ra phía vườn hoa của bệnh viện....

_Em ngồi xuống đây đi-Lisa nhẹ nhàng đỡ Jisoo ngồi xuống.

Dường như bên Jisoo Lisa trở nên rất ân cần và dịu dàng.

_Em còn đau không? Sau này không được như thế nữa nghe chưa?-Lisa trách yêu.

_Dạ, em biết rồi,em xin lỗi đã làm unnie lo lắng, em sẽ không như thế nữa đâu-Jisoo hối lỗi.

_Được rồi, unnie không có trách em đâu-Lisa xoa đầu Jisoo, cử chỉ rất nhu mì.

_Unnie, sao unnie lo lắng cho em quá vậy?-Soo ngước đôi mắt nai to tròn lên hỏi Lisa.

Từ khi umma cô mất, Yongsun là chỗ dựa lớn nhất của cô, cô ngoài lạnh trong mềm, là một người rất yếu đuối nên cần người khác thấu hiểu và quan tâm. Nhưng từ khi quen được Lisa, Jisoo cảm nhận được trên đời này còn có cái gọi là yêu thương chứ không lạnh giá như cô từng nghĩ.

_Mỗi khi nhìn em ốm, unnie rất đau lòng, tim unnie quặng đau mỗi khi thấy em hôn mê hay bất tỉnh nằm trên giường bệnh, Soo ah, nó đau lắm....từ lâu unnie đã không còn xem em như một người em, người bạn nữa- Lisa nhìn Jisoo một cách chân thành.

_Unnie...

_Soo ah, unnie khi xưa không hiểu cảm giác của mình là gì nhưng giờ thì unnie biết rồi, Soo....Lice yêu em, yêu em rất nhiều....trái tim Lice đập mỗi ngày là vì em, nó gọi tên em từng giậy từng phút....Soo làm bạn gái Lice nha-Lisa nói hết tất cả cảm giác của mình.

Cầm tay Jisoo, cô đặt lên nơi ngực trái....

_Em xem, nó đang đập rất nhanh và mạnh, nó đập là vì em.

_Unnie....em....em!-Jisoo bối rối.

Cô không nghĩ Lisa lại có tình cảm với mình, một tình cảm trên mức chị-em.

Jisoo vô cùng bối rối, cô phải làm gì đây....

_Soo...làm bạn gái Lice nhé!-Lisa nói lại lần nữa, ánh mắt chờ đợi.

_Unnie...em....em...trước giờ, em chỉ xem unnie là một người chị, một người bạn, tình cảm....tình cảm ấy không vượt quá giới hạn được....unnie...em xin lỗi!-Jisoo cúi gầm mặt, cô thật không dám nhìn vào mắt Lisa, cái ánh mắt có thể làm cô ngạt thở.

Lisa sau khi nghe câu trả lời, ánh mắt hiện lên tia đau lòng, màn đêm như bao phũ cả ánh mắt...

Vỡ vụn...cô có thể nghe tiếng rạn nức nơi trái tim mình...đau...đau quá....cảm giác bị từ chối sao nó lại đau như vậy.

Vôi lau đi giọt nước mắt đang trực trào trên khóe mắt, Lisa không muốn mình bật khóc, đặc biệt là trước mặt người con gái cô yêu....

Ngửa mặt lên trời, mong sao giọt nước mắt yếu đuối đó chảy ngược vào trong....

_Um, Lice hiểu rồi, cảm ơn em đã lắng nghe Lice, Lice thấy tốt hơn hơn nhiều rồi, vào đi em, trời trở lạnh rồi-cởi chiếc áo blu, Lisa nhẹ nhàng khoát lên người Jisoo.

_Unnie...em.

_Unnie hiểu mà, em không cần phải nói gì cả, chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?-Lisa tươi cười (nụ cười che đi giọt nước mắt trong tim...).

_Dạ, unnie...em rất sẵn lòng, em chỉ sợ unnie buồn thôi...

_Babo~....vào thôi.

Đôi khi yêu nhau nhưng không có duyên nợ thì sẽ không đến được với nhau, nhưng sẽ tồn tại một mối quan hệ khác giữa hai người.

Sẽ có người đau và người cảm thấy có lỗi...nhưng thà nói ra như vậy, sẽ nhẹ lòng hơn rất nhiếu...

----------------------------------------------------------

_Kim Jisoo, tôi cần đo nhịp tim-Jennie đến bên giường nơi Jisoo đang nằm.

_A...um...được rồi-Jisoo nhìn thấy Jennie thì có hơi ngượng ngùng vì nhớ đến chuyện lần trước.

_....

_....

_A...um.... Jennie...tôi...tôi....có....có....chuyện muốn....nói-Jisoo ngại ngùng.

_A...ờ...chuyện gì?-Jennie cũng ngại không kém.

_Chuyên...ah...chuyện hôm bữa....cho...ah....cho tôi xin lỗi....lúc đó...tôi....

_Ah....không có gì...lúc đó tôi cũng... xin lỗi...

Cả hai ấp úng khi gặp nhau, cứ nhớ chuyện hôm trước là cảm thấy ngượng đến đỏ mặt.

_Uhm vậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, làm bạn với tôi chứ?-Jisoo mỉm cười đưa tay ra trước mặt Jennie.

_Uhm- Jennie đưa tay ra bắt tay với Jisoo, mặt cũng hơi đỏ khi Jisoo thay đổi thái độ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, không có đáng ghét như Jennie đã từng nghĩ

-------------------------------------------------------

Kể từ sau hôm đó Jennie thường xuyên lui tới chỗ của Jisoo mỗi khi rảnh hay không có ca trực, Jisoo cũng thường mua sữa dâu đặt trên bàn của Jennie. Cả hai dần trở nên thân thiết hơn qua những câu chuyện cười những thói quyen của nhau và có khi còn là những trò đùa nhỏ.

Tình cảm trong hai người đang lớn dần, nó đã trở thành tình yêu từ rất lâu rồi, nhưng dường như chỉ có mình Jennie là biết rõ nhất, cô chỉ là không dám nói ra, còn Jisoo cô không thể hiểu cảm giác trong con người mình mỗi khi gặp Jennie, cô không nhận ra rằng mình đã yêu cô bác sĩ hậu đậu kia.

Nhiều lúc các y tá thấy họ thân mật vẫn thường chọc cả hai như đang quen nhau nhưng hai người chỉ cười xòa rồi bảo là không có gì. Họ đang che giấu tình cảm của mình, bản thân đều rất sợ cảm giác bị từ chối.

------------------------------------------------------

Phòng đặc biệt 161.

Jennie vừa khám bệnh xong cho Jisoo, vẫn còn thời gian nên Jennie nán lại ngồi trò chuyện với Jisoo, cả hai rất ăn ý trong những câu truyện cười và đố vui.

_Hahaha...vậy mà Jennie cũng trị được-Jisoo đang cười ra nước mắt với câu chuyện mà Jennie đang kể.

_Um...ông ta khó tính muốn chết...đã vậy cái mặt còn khó ưu nữa chứ, nhìn như khỉ đột...haha-Jennie cũng cười phá theo.

Chaeyoung như thường lệ mua trái cây đến cho Jisoo vô tình nhìn thấy cảnh vui vẻ này, nên đứng lại ngoài cửa một lát, định là khi Jennie đi thì mới vào, nhưng không may bị Jisoo phát hiện.

_Um....ơ...Chaeng...em đến mà sao không vào đây?-đang cười nói với Jennie thì Jisoo thấy Chaeyoung đã đừng ngoài từ khi nào.

_Soo, chào Jennie unnie, em cũng mới tới thôi-Chaeyoung bước vào tươi cười với Jensoo và đặt giỏ trái cây lên bàn.

_Um, chào em....ah....khám xong rồi, em ở lại chơi nha...unnie đi làm việc-Jennie thu dọn dụng cụ, đi thẳng ra ngoài.

_Ơ...-Jisoo ngơ ngác trước biểu hiện của Jennie.

_Gì vậy Soo?-Chaeyoung nghiêng đầu nhìn Jisoo.

_Không có gì, em ngồi đây đi....-Jisoo tươi cười với Chaeyoung.

"Soo lạ thật, lần đầu tiên mình thấy Soo tươi cười với người khác, có khi nào Jennie unnie và Soo...."- Chaeyoung pov

_Chaeng em đang nghĩ gì vậy? Soo muốn ăn táo...- Jisoo cắt đứt suy nghĩ của Chaeyoung, tay với lấy quả táo đưa cho Chaeyoung.

_Để em gọt cho...- Chaeyoung thấy vậy liền hiểu ý cầm lấy quả táo gọt vỏ sạch sẽ rồi đưa lại cho Jisoo.

--------------------------------------------------------

9.am

Hiện tại Jisoo đang đứng trông ra ngoài cửa xổ, cảm giác hồi hộp chờ đợi một ai đó, sáng nào cũng vậy Jisoo đều đứng ở đây để đợi được khám bệnh. Nhưng hôm nay có đặc biệt hơn một tí, Jisoo mua sẵn hộp sữa dâu cứ cầm mãi trong tay dự là sẽ tặng cho Jennie, trong lòng vô cùng vui vẻ, thoải mái, cô muốn cho Jennie bất ngờ.

" Cạch "

Chaeyoung nhẹ nhẹ bước vào chạy tới bịt mắt Jisoo lại, không nói gì cả. Còn Jisoo vốn nghĩ là Jennie vào nên cũng không quay lại.

"Hôm nay còn bày đặc chơi trò này nữa chứ!"- Jisoo pov

_JENNIE!- Jisoo la lớn rồi quay lại đưa hộp sữa dâu ra, lúc này cô mới biết mình bị hố - Ơ Chaeng....em...Soo xin lỗi làm em sợ rồi...- Jisoo ấp úng gãi đầu.

"Jennie? hai người thân đến vậy ư? "-Chaeyoung pov

_Hơ...em là Chaeyoung không phải Jennie của Soo đâu!-Chaeyoung tinh nghịch bĩu môi, mỉm cười vờ chọc ghẹo Jisoo.

Hôm nay cô quyết định nói rõ tình cảm của mình cho Jisoo nghe.

_Chaeng....Soo xin lỗi, tại Soo không biết là em mà.-Jisoo nũng nịu, làm mặt cún con với Chaeyoung.

_Thôi đi.....Soo mà làm mặt này nữa, em sẽ không kiềm lòng được mất.

Jisoo không nói gì chỉ đứng đó cười te toét, hơi hụt hẫn khi người đó không phải Jennie.

_Ah, hôm nay em đến đây để thăm Soo, sẵn tiện tạm biệt Soo luôn-Chaeyoung đặt túi xách của mình lên bàn.

_Sao, em định đi đâu ah?-Jisoo hơi bất ngở trước lời nói của Chaeyoung.

_Dạ...appa em cũng đã lớn tuổi rồi, gần đây lại hay ốm nên em sẽ dọn về nhà để tiện chăm sóc và trò chuyện nhiều hơn với appa thôi.

_Uhm, em về sống với thầy cũng tốt, sẽ có người bầu bạn với thầy, chừng nào em đi?-Jisoo gật đầu nhìn Chaeyoung.

_Em đã sắp xếp hết đồ đạc rồi, em sẽ cho người sang chở chúng, Soo không cần phải lo, trước khi đi em có chuyện muốn nói với Soo-Chaeyoung chợt trở nên nghiêm túc.

_Chuyện gì vậy Chaeng, em cứ nói đi-Jisoo vuốt tóc Chaeyoung, cử chỉ rất nhu mì, nhẹ nhàng.

_Soo ah....-Chaeyoung đột nhiên quay qua ôm chầm lấy Jisoo, khiến Jisoo bất ngờ, đôi mắt có dịp mở to.

_Em đi rồi, Soo nhớ giữ gìn sức khỏe đó, không được bướng bỉnh như trước, phải ăn uống đúng giờ, không được thức khuya để làm việc đó, không có em bên cạnh Soo phải biết chăm sóc cho bản thân của mình đó...-Chaeyoung thật sự rất muốn nói ra tình cảm của mình nhưng cô không hiểu sao lại nói ra những lời quan tâm kia.

_Uhm...Soo biết rồi, em cũng phải giữa gìn sức khỏe đó!-Jisoo nhẹ nhàng nói, vòng tay siết chặt Chaeyoung.

_Dạ...ơ.....Jennie unnie- Chaeyoung đột nhiên phát hiện Jennie đang đứng ở cửa, vội buôn Jisoo ra.

_Jennie....- Jisoo cũng bất ngờ không kém.

_Xin lỗi đã làm phiền, tôi xin phép....- Jennie cuối đầu nói rồi bỏ đi...

_Ơ....Jennie....Jennie, chờ tôi với- Jisoo đột nhiên đứng dậy, chạy đuổi theo Jennie.

Chaeyoung chỉ biết ngồi đó mà mỉm cười, một nụ cười buồn......

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top