Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện ...

Anh Thục chạy tới bệnh viện , nhìn thấy Kỳ Duyên ngồi ở hành lang ở bên ngoài phòng cấp cứu , bước nhanh đi tới trước mặt Kỳ Duyên .

" Chị tôi bị làm sao ? "

Kỳ Duyên không trả lời , thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn Anh Thục một cái , hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu . Giờ phút này , Minh Triệu của cô đang nằm ở bên trong . Anh Thục muốn tiếp tục hỏi tới , người đàn ông đứng bên cạnh mở miệng .

" Cô là người nhà của người bị thương ... là cô này đột ngột lao ra đường , mưa rất lớn , mặc dù tôi có phanh gấp nhưng mà tránh né không kịp đụng phải cô ấy ... thật xin lỗi "

Nghe người đàn ông kia nói , Anh Thục nhìn về phía Kỳ Duyên cả người đều là máu , bắt lại cổ áo của Kỳ Duyên .

" Tại sao chị tôi lại đột ngột lao ra đường ? Tại sao ? Hận chị ấy sao ? Phạm thị cô đã chiếm đi , tại sao còn không bỏ qua cho chị ấy ? "

Anh Thục dùng sức đẩy Kỳ Duyên đụng vách tường , Kỳ Duyên đau đến khẽ hừ một tiếng , ngã ngồi trên đất , nhưng mà vẫn không nói lời nào , ánh mắt cũng không rời đi khỏi phòng cấp cứu . Anh Thục muốn tiếp tục động thủ , lại bị một đôi tay kéo , là Lâm Anh .

" Anh Thục , tại sao lại đánh Kỳ Duyên ? Minh Triệu bị làm sao ? "

Lâm Anh cùng Lucie thứ nhất là thấy tình huống mất khống chế .

Anh Thục vừa khóc vừa cùng Lâm Anh và Lucie nói những gì đã xảy ra . Lucie cùng Anh Thục ngồi yên trên ghế ôm nhau khóc thút thít . Lâm Anh đi tới bên người Kỳ Duyên , ngồi xổm người xuống .

" Kỳ Duyên , đây là điều em muốn sao ? Bây giờ Minh Triệu không biết có thể chống đỡ được hay không . Nếu như là điều em muốn , vậy em thắng . Có lẽ một giây kế tiếp , trên thế giới có một người tên Phạm Đình Minh Triệu sẽ vĩnh viễn biến mất . Em sẽ không còn nhìn thấy cô ấy đối với em cười , sẽ không được nghe lại âm thanh của cô ấy , cô ấy vĩnh viễn không xuất hiện trong cuộc sống của em nữa ... Nếu như đây là điều em muốn , vậy là em thắng rất đẹp , bây giờ vui vẻ sao ? Cảm giác mình sống lại sao ?

Lâm Anh nói xong , Kỳ Duyên một mực không có phản ứng , không tiếng động rơi nước mắt . Ngay từ lúc đó trong lòng cô đã có quyết định , nếu như Minh Triệu chết , mình sẽ không sống .

...

4 giờ sau ...

Đèn phòng phẫu thuật tắt , bác sĩ đi ra , Kỳ Duyên sợ đến nỗi bưng bít lỗ tai không dám nghe bác sĩ tuyên bố . Anh Thục cùng Lâm Anh và Lucie nghênh đón .

" Bác sĩ , thế nào rồi ? "

Anh Thục vội vàng mở miệng .

" Bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng , bởi vì tai nạn này bệnh nhân chảy máu trong rất nghiêm trọng . Bây giờ phẫu thuật cầm máu , nhưng còn phải ở lại ICU quan sát , bởi vì bệnh nhân tuỳ thời sẽ có thể chảy máu lại , hoặc là dẫn đến biến chứng , đưa đến khí quản xuất hiện suy kiệt "

Bác sĩ nói xong , mọi người vẫn không thể nào thở phào , bây giờ Minh Triệu còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng , bi kịch tuỳ thời cũng có thể sẽ phát sinh . Kể từ khi Minh Triệu bị đẩy tới ICU , Kỳ Duyên cũng không thể gặp Minh Triệu . Ông Phạm từ nước ngoài trở về tìm vệ sĩ trông chừng , Kỳ Duyên căn bản không cách nào đến gần Minh Triệu được . Cô chỉ có thể ở trong góc chờ , cô phải chờ cơ hội , cho dù chỉ là cách miếng thuỷ tinh liếc nhìn cũng tốt , cô liền muốn nhìn Minh Triệu một chút . Giờ phút này tất cả trong đầu Kỳ Duyên đều là tưởng tượng Minh Triệu phải thở oxi , toàn thân cắm đầy ống truyền , tay lại bắt đầu không thể khống chế run rẩy . Minh Tú cùng Ánh Quỳnh đi tới bên người Kỳ Duyên .

" Kỳ Duyên ... đi về trước đi , em đã ở chỗ này mấy ngày mấy đêm , bây giờ Minh Triệu cũng ổn định , em nên nghỉ ngơi một chút "

Ánh Quỳnh mở miệng .

Kỳ Duyên lắc đầu một cái . Minh Tú thấy vậy , đột nhiên bổ tay về phía cổ của Kỳ Duyên . Trong nháy mắt Kỳ Duyên ngã xuống , Minh Tú lanh tay lẹ mắt đỡ lấy Kỳ Duyên .

" Này , Nguyễn Minh Tí , chị điên rồi , lỡ Kỳ Duyên có làm sao thì làm thế nào ? "

Ánh Quỳnh thấy Kỳ Duyên té xỉu , lập tức ngẩng đầu mắng Minh Tú , hoàn toàn quên nơi này là bệnh viện .

" Vợ à , không làm cậu ấy ngất , để cậu ấy đứng ở chỗ này cũng sẽ bệnh mất "

Minh Tú vừa nói vừa rút ra một cái tay móc móc lỗ tau ... cô sắp điếc .

Nhà của Kỳ Duyên ...

Minh Tú cùng Ánh Quỳnh đưa Kỳ Duyên về Nguyễn gia . Sắp xếp cho Kỳ Duyên xong , hai người ở lại Nguyễn gia đợi Kỳ Duyên tỉnh lại . Xem ra Kỳ Duyên là thật sự mệt mỏi , một mực ngủ suốt hai ngày mới dậu . Mới vừa rời giường , Kỳ Duyên ngắm nhìn bốn phía , một hồi lâu mới nhớ tới mình tại sao lại té xỉu ... Nguyễn Minh Tú a . Nhịn đói , Kỳ Duyên tắm đổi quần áo . Cô không biết mình ngủ bao lâu , nhìn ngày trong điện thoại , không trách đói như thế . Không kinh động bất luận ai , muốn tự mình đi tới lầu dưới sảnh . Nhưng mà trong quá trình lại nghe được , trong phòng trò chơi của mình , truyền ra tiếng vang . Kỳ Duyên đẩy cửa vừa nhìn , hung thu một chưởng làm mình ngất hai ngày đang ở nhà của mình , trong phòng trò chơi của mình , ăn đồ ăn nhà mình , chơi trò chơi nhà mình .

" Tôi nói ... "

Kỳ Duyên mở miệng .

" Kỳ Duyên , cuối cùng em cũng tỉnh , không sao chứ ? "

Ánh Quỳnh chạy đến bên người Kỳ Duyên tra xét .

" Không sao , sao hai người lại ở chỗ này "

" Đưa cậu trở về , nhưng mà không yên lòng , ở phòng khách nhà cậu hai ngày "

Minh Tú vừa chơi vừa nói .

" Kỳ Duyên , em có đói bụng hay không , chị đi lấy đồ ăn cho em "

Ánh Quỳnh vừa nói liền kéo Kỳ Duyên đi xuống dưới lầu .

" Ánh Quỳnh , chị tuỳ tiện lấy thức ăn cho em là tốt rồi , em còn muốn đi bệnh viện thăm Minh Triệu "

" Kỳ Duyên ... em hãy nghe chị nói ... Phạm gia đưa Minh Triệu chuyển đi viện khác rồi "

" Cái gì ? Bệnh nhân phòng ICU sao có thể tuỳ tiện di động "

Kỳ Duyên vội vã muốn biết tình huống bây giờ , không khỏi khẩn trương bắt lấy cánh tay Ánh Quỳnh .

" Minh Triệu ở ICU một tuần lễ , tình trạng cũng ổn định , có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường , hơn nữa ngày hôm qua chị ấy đã tỉnh "

Ánh Quỳnh trấn an Kỳ Duyên .

" Bệnh viện nào ? Em muốn đi thăm Triệu "

" Em ăn trước ít đồ , rồi chị dẫn em đi , nếu không em lại té xỉu , không tới thăm Minh Triệu được "

Kỳ Duyên gật đầu một cái nắm lấy tay Ánh Quỳnh đi nhanh xuống dưới lầu .

" Vậy Ánh Quỳnh , nhanh lên một chút cho em ăn đi "

Trước bàn ăn , Kỳ Duyên liều mạng hướng trong miệng gắp đồ , ăn xong sạch sẽ chỉ mất 3 phút .

" Chúng ta mau đi "

Kỳ Duyên chạy ra cửa , vào nhà xe để lấy xe .

" Kỳ Duyên , không nên chạy nhanh như vậy , sẽ đau bụng "

Ánh Quỳnh cũng không khỏi phải tăng nhanh bước chân .

Bệnh viện ...

Kỳ Duyên đứng ở dưới một cây đại thụ , ngẩng đầu nhìn một cửa sổ , cho dù cổ truyền tới cảm giác đau đớn , cũng không nguyện dời ánh mắt đi chỗ khác . Mới vừa rồi cô cùng Ánh Quỳnh đi tới bệnh viện , nhưng mà Phạm gia bố trí vệ sĩ , khiến cho cô không cách nào đến gần được phòng bệnh của Minh Triệu , chỉ có thể để cho Ánh Quỳnh vào thăm Minh Triệu , mình ở bên ngoài chờ đợi . Mặc dù biết bây giờ Minh Triệu còn nằm ở trên giường bệnh , nhưng mà , cô còn muốn là xem căn phòng của Minh Triệu nằm , có lẽ kỳ tích có thể xuất hiện , có thể ở ngoài cửa sổ nhìn thấy thân ảnh mình nằm mơ cũng gặp .

" Kỳ Duyên "

Ánh Quỳnh đến gần Kỳ Duyên đứng ở vườn hoa của bệnh viện .

" Minh Triệu thế nào ? "

Kỳ Duyên thu hồi ánh mắt .

" Tâm trạng chị ấy rất không ổn định , chị không nói em cũng tới "

" Không nên cho Triệu biết em tới đây , sẽ kích động đến Triệu "

" Vậy chúng ta trở về đi thôi "

" Chị đi về trước đi , em muốn ở chỗ này nhìn Triệu chốc "

Kỳ Duyên lại đem ánh mắt nhìn về phía cửa sổ tầng 3 .

" Vậy nếu như mệt mỏi , trở về nhà nghỉ ngơi , đây là cuộc chiến dài , em không thể mệt mỏi "

Ánh Quỳnh biết không khuyên Kỳ Duyên về nhà được , chỉ có thể làm hết sức để cho Kỳ Duyên cứng rắn chống đỡ .

" Em biết ... chốc nữa em sẽ trở về , chị đi đường cẩn thận "

Tạm biệt Ánh Quỳnh . Kỳ Duyên đợi đến nửa đêm mới rời đi .

...

Ngày hôm sau , Kỳ Duyên lại tới bệnh viện , vẫn vị trí đó , vẫn chỉ đứng nhìn , biết rất rõ ràng không thấy được Minh Triệu , nhưng mà không nhịn được muốn tới . Ở khoảng cách gần nhất giữa hai người , cô muốn ở bên cạnh Minh Triệu . Cứ như vậy , Kỳ Duyên ngày nào cũng đến , mưa gió không trở ngại . Cho đến có một ngày , bị Lâm Anh đứng ở bên cửa sổ phát hiện . Lâm Anh không làm kích động bất luận ai , đi xuống dưới lầu , đi vòng qua phía sau vườn hoa .

" Kỳ Duyên "

" Chị Lâm Anh , hôm nay tới thăm Triệu sao ? "

" Uh , hôm nay tình trạng Minh Triệu rất xấu , chị tới thăm cậu ấy một chút "

" Cái gì ? Triệu bị làm sao ? "

Kỳ Duyên bị lời của Lâm Anh hù được , không phải là trừ tâm tình không ổn định , những thứ khác Triệu đều khôi phục sao .

" Minh Triệu , cậu ấy ... tâm tình rất không ổn định ... nhiều lần cố gắng ... tự sát ... "

Lâm Anh nhìn phản ứng của Kỳ Duyên .

Nghe xong lời của Lâm Anh , Kỳ Duyên trầm mặc không nói , giống như đang suy nghĩ điều gì . Sau đó liền không nói tiếng nào xoay người hướng bên ngoài chạy , đột nhiên phản ứng như vậy khiến Lâm Anh ứng phó không kịp .

" Kỳ Duyên "

Lâm Anh không biết Kỳ Duyên sẽ đi làm cái gì , chỉ có thể gọi điện thoại cho Minh Tú .

Mà Kỳ Duyên chạy mất là trở về nhà mình , từ trong tủ lấy ra một khẩu súng . Cất khẩu súng , Kỳ Duyên trở lại bệnh viện , đi tới phòng bệnh của Minh Triệu , cuối hành lang chính là phòng bệnh VIP của Minh Triệu , cửa có vệ sĩ trông chừng . Kỳ Duyên một bước không ngừng đi về phía trước . Vệ sĩ thấy vậy , lập tức đi lên ngăn cản Kỳ Duyên đi tới .

Đúng lúc này , Kỳ Duyên lấy ra khẩu súng lục , chỉ về người phía trước .

" Tránh ra "

Mấy vệ sĩ hoàn toàn không nghĩ Kỳ Duyên sẽ rút súng ra chỉa về phía họ , mọi người lùi ngược lại mấy bước . Anh Thục cùng Lâm Anh từ phòng bệnh đi ra thấy tình cảnh trước mắt hai người sửng sốt .

" Kỳ Duyên , em ở đây làm gì ? "

Lâm Anh mới vừa còn hối hận nói cho Kỳ Duyên tình trạng của Minh Triệu ... quả nhiên ...

" Em chỉ muốn gặp Triệu một chút , chết cũng phải thấy "

Kỳ Duyên nói kiên quyết .

" Để cho cô thấy chị tôi , sau đó sẽ tổn thương chị ấy tiếp sao ? "

Anh Thục kích động nói , hoàn toàn không e ngại súng trong tay Kỳ Duyên .

" Tôi chỉ muốn gặp Triệu một chút , không phải là muốn tổn thương Triệu "

Lâm Anh kéo Anh Thục .

" Anh Thục , để cho Kỳ Duyên vào gặp Minh Triệu đi , bây giờ tình trạng Minh Triệu như thế , có lẽ sau khi gặp Kỳ Duyên sẽ có cải thiện "

Anh Thục trầm mặc mấy giây , nhìn Kỳ Duyên không nói một câu , rời khỏi hành lang phòng bệnh .

Kỳ Duyên được ngầm cho phép , tay cầm súng rũ xuống , đi tới trước phòng bệnh , buồng tim đập loạn , ngón tay cũng run rẩy . Mở cửa , thấy được Minh Triệu nằm ở trên giường bệnh . Minh Triệu nghe được tiếng vang , mở ra ánh mắt mệt mỏi . Chờ xem rõ ràng người tới , nhưng cũng nhìn thấy trên tay người đó cầm súng , Minh Triệu nhấn nút ở mép giường , đem đầu giường lên cao , cùng nhìn Kỳ Duyên ... chật vật mở miệng .

" Gấu Béo ... Bé ... cái gì cũng không có ... chỉ còn dư một cái mạng ... Gấu thật sự ghét Bé ... vậy thì lấy đi đi ... "

Lúc Minh Triệu nói đoạn văn này , tâm tình không có bất cứ động gì . Biết Minh Triệu hiểu lầm , Kỳ Duyên thu hồi súng .

" Không nghĩ muốn Bé chết "

Đây là câu nói đầu tiên Kỳ Duyên nói cùng Minh Triệu .

" Nhưng mà Bé nói rồi ... trừ phi chết , nếu không sẽ không rời xa Gấu "

Đúng vậy , Minh Triệu không chỉ nói cho Kỳ Duyên một lần , nếu là không thể ở bên người Kỳ Duyên , nàng tự nguyện lựa chọn cái chết ... Cho nên , Kỳ Duyên đuổi Minh Triệu ra khỏi thế giới của mình , thật ra chính là đẩy Minh Triệu hướng cái chết .

" Là muốn tôi nhớ Bé cả đời , vĩnh viễn sống trong áy náy , cho nên mới nghĩ đến kết thúc tính mạng mình sao ? "

" Không phải , bởi vì rất mệt mỏi , không có Gấu Béo , tựa như không có không khí ... sống rất mệt mỏi ..."

Thanh âm của Minh Triệu nhẹ nhàng ... nhẹ đến để cho Kỳ Duyên cảm thấy , mình giống như không bắt được một dạng .

" Nếu như Bé thật sự muốn chết "

Kỳ Duyên vừa nói vừa đi đến trước giường Minh Triệu , lên cò súng lục , bỏ vào trong tay Minh Triệu . Minh Triệu cho là Kỳ Duyên cho mình cơ hội tự chấm dứt tính mạng của mình . Nhưng mà Kỳ Duyên lại đột nhiên quỳ xuống , quỳ gối trước giường bệnh của Minh Triệu , cầm tay cầm súng của Minh Triệu . Kỳ Duyên dắt Minh Triệu để họng súng ở trán mình .

" Nếu như Bé nghĩ ... vậy thì nổ súng ... Gấu cũng rất mệt mỏi ... đưa Gấu đi cùng ... "

Nói xong Kỳ Duyên nhắm mắt lại , lại không thể chống được nước mắt trào ra ngoài ... cảm thụ nòng súng lạnh như băng trên trán . Kỳ Duyên lẳng lặng chờ đợi Minh Triệu bóp cò . Súng trong tay cuối cùng vẫn rơi xuống đất . Minh Triệu chật vật nghiêng thân về phía trước , ôm lấy Kỳ Duyên .

" Gấu Béo ... chúng ta về nhà có được hay không ... Bé sợ ngủ một mình "

Giờ phút này Minh Triệu đã là lệ rơi đầy mặt .

" Được "

Kỳ Duyên hạ giường bệnh xuống , nằm ở bên cạnh ôm Minh Triệu . Chiều nay hai người nói chuyện rất nhiều , bao gồm chuyện hiểu lầm về anh họ .

" Bé không hận Gấu sao ... không đủ tin tưởng đối với Bé , lừa gạt chiếm Phạm thị , còn hại Bé nằm ở chỗ này ? "

Vẻ mặt áy náy của Kỳ Duyên khiến cho Minh Triệu đau lòng .

" Không hận , nếu như năm đó Bé tin tưởng Gấu Béo , vậy hôm nay chúng ta cũng sẽ không như vậy . Gấu Béo không tin tưởng Bé cũng là tự Bé tạo thành ... Bé một chút đều không hối hận "

Minh Triệu hôn trán Kỳ Duyên một cái .

" Trước kia nếu Gấu giống như Bé , bất kể bị tổn thương thế nào cũng có thể vô điều kiện tha thứ , vậy chúng ta cũng sẽ không như vậy ... quả nhiên ... Phạm Đình Minh Triệu yêu Nguyễn Cao Kỳ Duyên so với Nguyễn Cao Kỳ Duyên yêu Phạm Đình Minh Triệu nhiều hơn một chút ... xem ra Gấu nên nổ lực hơn ... "

Kỳ Duyên đang bị Minh Triệu nắm lấy tay thật chặt .

" Đã trải qua nhiều chuyện như vậy , Bé tin tưởng sau này chúng ta sẽ hạnh phúc hơn . Gấu Béo tin tưởng không ? "

" Tin , chỉ nghe lời của Minh Triệu , vĩnh viễn chỉ tin tưởng một mình Phạm Đình Minh Triệu "

Kỳ Duyên nhìn ánh mắt của Minh Triệu , hôn lên đôi môi không huyết sắc của Minh Triệu .

ĐÔI TRẺ LẠI VỀ VỚI NHAU

CŨNG NHƯ CÒN VÀI CHAP NỮA LÀ END FIC !

MỌI NGƯỜI TƯƠNG TÁC LIA LỊA NHƯ CHAP VỪA RỒI MÌNH CŨNG SẼ LÊN CHAP LIA LỊA NHÉ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top