Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần này là thời gian cho kì thi giữa học kì, nhưng sau khi thi xong nó và cô vẫn dành một chút thời gian để tập lại màn biểu diễn.

Hôm nay là ngày thi cuối cùng, và nhà trường sẽ cho học sinh nghỉ 3 ngày để có thời gian chấm điểm. Cô hiện đang dò lại bài lần cuối trước khi bắt đầu phát đề, quay xuống xem nó một cái, cô suýt chút nữa là té xuống bàn. Nó hiện đang rất thong thả mà nghe nhạc, mắt hướng ra bên ngoài mà nhìn trời nhìn mây. Cô tự hỏi có phải chút nữa là họ sẽ thi không?

"Này! Cô không dò bài à?"- cô hỏi nó, nhưng cô quên rằng nó đang đeo tai nghe.

Còn cô thấy nó không phản ứng trước câu hỏi của mình thì hơi giận, động tay động chân mà nhón người qua bàn nó rồi đánh vào vai nó một cái. Hành động đó của cô khiến nó hơi giật mình, nhíu mày khó hiểu, nó lấy tay gỡ cái tai nghe ra.

"Cô làm gì vậy?"- nó hỏi, mặt tỏ ra vẻ khó chịu.

"A, tôi hỏi tại sao cô không dò lại bài?"

"Cô quan tâm làm gì? Không lẽ thích tôi rồi?"- nó hỏi ngược lại, câu hỏi cuối của nó còn khiến cô đỏ mặt.

Cô quay về bàn của mình, cũng may học sinh trong lớp lúc này đang chăm chú dò bài, nếu không cô sẽ không biết kiếm cái lỗ nào để chui xuống nữa. Tại sao nó lại có thể hỏi câu đó chứ? Nhưng mà, cô có thật sự là còn ghét nó không?

Cô chìm vào suy nghĩ một hồi, nhưng cũng nhanh thoát ra khỏi chúng. Điều quan trọng bây giờ không phải là suy nghĩ vớ vẩn, cô cần tập trung cho bài kiểm tra chút nữa. Nghĩ như thế, cô rất nhanh lấy lại được tinh thần, tiếp tục cầm quyển sách mà xem chăm chú.

Một lúc sau giáo viên gác thi bước vào, ngày thi giữa kì cuối cùng, sau hôm nay một phần áp lực sẽ giảm bớt, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, và bài kiểm tra chính thức bắt đầu.

-----

"Yeah!!!! Rốt cuộc cũng xong!"- cô vui vẻ lên tiếng, mấy học sinh khác cũng có tâm trạng tương tự cô.

Nhưng chưa kịp vui vẻ lâu, Tống Hân Nhiễm, một người trong đội hình của lớp hai người đi tới chỗ cô nói. "Dao Dao à, khoảng 2 giờ cậu tới chỗ này nhé."- nói tới đây Tống Hân Nhiễm đưa cho cô một tờ giấy. "Chúng ta sẽ học nhóm ở đó để chuẩn bị cho cuộc thi của trường."

"Sao chứ? Ôi cái thân tôi!"- cô giả vờ than thở làm Tống Hân Nhiễm cũng phải phì cười, vỗ vai như an ủi cô một cái, Tống Hân Nhiễm rời đi.

Nó bỗng xuất hiện ở đằng sau cô, nhìn vào tờ giấy rồi hỏi. "Sao thế? Nhiễm Nhiễm nói gì?"- mặc dù nó nhỏ hơn mọi người trong lớp 1 tuổi nhưng gọi như vậy cho cảm giác thân mật.

"Chút nữa học nhóm, 5 người trong đội hình ấy."- cô giải thích cho nó, mắt nhìn vào địa điểm ghi trong giấy, chỗ này nếu cô nhớ không lầm thì là một quán nước yên tĩnh, rất thích hợp cho việc học, nghe nói lầu trên của quán có trưng bày rất nhiều sách.

"Hay đấy! Chỗ này rất thích hợp! Chừng nào đi?"

"2 giờ trưa."

"Giờ là 10 giờ 30 phút đúng, còn sớm nhỉ."- nó vừa nhìn đồng hồ vừa nói.

Cô cũng chỉ ậm ừ trả lời cho qua chuyện, hai người hiện đang trên đường tới phòng tập nhảy, thoáng nhìn qua mấy phòng khác thì cũng thấy có vài người.

Cất đồ qua một bên, nó và cô đều cởi cái áo khoác ngoài của bộ đồng phục ra. Sau đó hai người lại tập nhảy.

Bài hát này vũ đạo cũng không quá khó, điểm khó duy nhất của hai người bây giờ là biểu cảm khuôn mặt. Bạn cứ tưởng tượng thử đi, khi bạn phải nhảy chung với một người mà bạn rất rất rất ghét. Đã vậy động tác của bài lại vô cùng thân mật, giữ được biểu cảm khuôn mặt bình thường là đã vất vả lắm rồi.

"Ô, hai em đang tập à. Có phiền khi tụi chị vào không?"- Trương Hân từ đâu thò cái đầu vào phòng tập, nó và cô lập tức nhảy ra xa nhau 1m.

"Chị, sao chị lại ở đây?"- nó lên tiếng hỏi, đi lại lấy cái khăn lau lau mồ hôi.

"Chị tập một mình chán lắm nên đi tìm hai đứa."- Trương Hân nói rồi tự nhiên đẩy cửa bước vào.

Cô cũng nghỉ giải lao một chút, lấy chai nước mình đem theo và uống. Nhưng thấy nối tiếp Trương Hân đi vào là Vương Dịch thì cô hơi bất ngờ, ngừng uống mà hỏi. "Nhất Nhất cũng tập một mình chán à?"

"Um, rất chán! Trên đường gặp Trương Hân nên đi chung tới đây luôn."

"Dương tỷ có ở đây không?"- Trương Hân hỏi, mắt thì nhìn vòng vòng.

Hành động đó khiến ba người kia nheo mắt nghi ngờ, về phần Trương Hân thì cô nàng không biết là mình đang bị nhìn chằm chằm. Cô là người đã lên tiếng trả lời để đánh tan cái bầu không khí đầy dấu chấm hỏi này.

"Dương tỷ đã về nhà rồi..."- cô ngắt quãng để quan sát biểu hiện của Trương Hân, và như nhớ ra gì đó, cô bỗng mỉm cười xấu xa một cái, nói tiếp. "Hình như là ba em dẫn chị ấy đi gặp mặt với con trai của một người bạn của ba em thì phải."

Đúng như dự đoán của cô, Trương Hân nghe xong liền trưng ra cái gương mặt không tin, bèn hất mặt sang Vương Dịch hỏi. "Nhất Nhất, chị có nghe gì về chuyện này không?"

Vương Dịch nghe cô hỏi, không biết mặt Trương Hân giờ đã đen kịt mà thành thật trả lời. "Ờ, chụ có nghe, Dương tỷ hình như sẽ đi gặp con trai thứ của tập đoàn Trịnh thị, đây chỉ mới là buổi gặp mặt thôi, nhưng nếu hai bên đồng ý sẽ cho Dương tỷ cùng anh chàng kia đính hôn..."

Rầm...

Trương Hân đá phăng cánh cửa phòng tập, dùng tốc độ không biết lấy đâu ra mà chạy đi đâu đó. Cũng may cánh cửa được làm có thể mở từ bên ngoài hay bên trong đều được, chứ nếu không bây giờ nó đã trở thành đống phế liệu rồi.

Vậy là còn ba người trong phòng tập, Vương Dịch nhờ nó và cô coi giúp mình biểu diễn có bị sai gì không. Cô đồng ý ngay lập tức, vì cô rất muốn xem Vương Dịch mà biểu diễn văn nghệ thì sẽ như thế nào.

Đúng như mong đợi, Vương Dịch biểu diễn vô cùng hay. Bài Vương Dịch chọn có hơi hướng quyến rũ một chút, nhất là phần điệp khúc. Cô ngồi coi, hai bàn tay cứ liên tục vỗ vào nhau, ngay cả chúng còn tán thưởng Vương Dịch kìa.

Nó thì chỉ ở một bên nhìn cô rồi nhìn sang Vương Dịch, mặt bỗng chốc lạnh đi vài phần. Đã vậy sau khi Vương Dịch nhảy xong, cô còn bắt Vương Dịch dạy cho mình vài động tác.

Cô nàng kia thì không thể cãi lại cô đâu nên không đành lòng mà dạy cho cô. Đầu tiên là Vương Dịch nhảy trước rồi sau đó cô sẽ bắt chước theo, tuy nhiên đâu ai là hoàn hảo, Vương Dịch thấy cô nhảy sai thì ngay lập tức không suy nghĩ mà tới sửa.

Phần Vương Dịch dạy là phần điệp khúc, phần này chủ yếu dùng hông, nên khi sửa Vương Dịch sẽ không tránh khỏi việc chạm vào vòng ba của cô. Nhưng cô có vẻ không quan tâm đến điều đó cho lắm, và nhìn hai người họ cũng không có vẻ gì là ngại ngùng về đụng chạm đó.

Hai người cứ một nhảy một sửa, nó ngồi trên ghế nhìn hai người, nói đúng hơn là nhìn Vương Dịch, theo một cách muốn ăn tươi nuốt sống. Nhìn sang cô, vẻ mặt hớn hở, tập trung vào vũ đạo, nó tự hỏi xúc giác của cô đã bị liệt rồi chăng?

"Vậy thôi! Phần điệp khúc là được rồi, giờ em nhảy lại thử đi."- Vương Dịch vừa nói vừa lùi ra đằng sau để chuẩn bị nhìn cô nhảy.

"Vậy chị hát đi!"

"Ok!"- Vương Dịch nói rồi hít sâu một hơi, bắt đầu cất tiếng hát.

Vương Dịch hát phần trước điệp khúc khoảng 4, 5 giây gì đó. Cô cẩn thận lắng tai nghe, tới phần điệp khúc, cô bắt đầu nhảy lại những gì Vương Dịch đã chỉ.

Phần điệp khúc kết thúc, Vương Dịch hài lòng nở một nụ cười, giơ ngón cái trước mặt cô ý bảo tuyệt. Nó ngồi một bên nhìn cô nhảy, nói thật lúc nãy cô trông rất quyến rũ, nhưng nghĩ tới Vương Dịch cũng nhìn cô thì tức giận có phần nhiều hơn.

"Hai em có cần chị xem màn biểu diễn dùm không?"- Vương Dịch hỏi, cô nàng giờ đã ngồi thẳng xuống sàn tập.

"Vậy chị coi dùm tụi em nha!"- cô nói với Vương Dịch nhìn sang nó thì đã thấy nó rời chỗ ngồi từ lúc nào.

Nó và cô vào vị trí, Vương Dịch cũng vào vị trí 'khán giả' của mình. Nhạc bắt đầu nổi lên, hai người cố gắng hoàn thành tốt vũ đạo của mình.

Mà công nhận nó và cô không làm diễn viên thì rất uổng. Gương mặt bây giờ của hai người không giống như thường ngày, người khác mà nhìn vào thì chắc chắn sẽ không nghĩ rằng nó và cô bình thường như Tom với Jerry đâu.

Vương Dịch ngồi coi mà cũng thấy cảm phục, thiếu điều chút nữa là muốn lấy điện thoại ra quay rồi. Nhạc cuối cùng cũng hết, Vương Dịch không tiếc mà vỗ tay bôm bốp.

"Woa!!!! Người khác mà nhìn vào là sẽ không nghĩ hai đứa như chó với mèo đâu."

"Chị quá khen rồi!"- nó nói, nhưng giọng không có cảm xúc nào.

"Ô, 12 giờ rồi! Đi ăn không?"- Vương Dịch nói, nhìn cái đồng hồ trên tay của mình đã điểm đúng 12 giờ.

"Ăn, ăn, nhưng mà chị bao nhe!"- cô nói, đưa ra bộ dạng làm nũng cho Vương Dịch xem.

Nó nhìn thấy cảnh đó lại một lần nữa máu nóng trong người dồn lên, tính mặc kệ hai người kia và tiếp tục ở lại tập luyện nhưng chưa kịp ngồi nữa là cô đã tới kéo tay nó, chỉ nói gọn một câu.

"Đi ăn thôi! Hôm nay Nhất Nhất bao đấy!"- nói xong còn tặng cho nó một nụ cười, chắc cô đang vui lắm.

"Này này! Túi tiền của chị chứ có phải của em đâu."- Vương Dịch nói, nhưng cô lại làm bộ chẳng nghe, đành lết cái xác đầy mệt mỏi theo hai cái người kia.

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top