Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần trưa, bọn họ gọi thẳng đồ ăn đem ra biển, vừa ăn đồ ngon, vừa đánh tan được cơn nóng.

Đợi nhân viên chuẩn bị, các học sinh nhân cơ hội làm quen với nhau. Tụi nó cũng biết được thêm một vài người. Cô cũng hiện đang đi vòng vòng làm quen, bỗng từ đằng sau có một tiếng nói vang lên khiến cô vô cùng khó chịu.

"Chào chị! Chị cũng ở đây sao? Chắc Hứa Dương cũng ở đây nhỉ."- gương mặt tươi cười đầy vẻ thân thiện của người trước mặt khiến ai nhìn vào cũng có cảm tình, nhưng trong những người đó sẽ không bao giờ có cô.

Tại sao ư? Tại vì do đứa con gái trước mặt này đã góp phần khiến cô chị họ của cô trở thành một đứa con không được cha quan tâm đến, là người đã góp phần cho đứa em trai của ba cô quyết định bỏ mẹ con Hứa Dương mà đi với người đàn bà khác. Tất cả, tất cả những gì Hứa Dương phải chịu đựng từ trước tới giờ, một phần trong đó chắc chắn do cái người con gái giả tạo đứng trước mặt cô gây ra.

Cô chán ghét nhìn người trước mặt, không chút lịch sự bỏ thẳng đi. Nhưng chưa được vài bước thì cổ tay cô bỗng bị ai đó kéo lại, lực rất mạnh nên cô không thể giữ thăng bằng mà ngã ra đằng sau.

Khẽ kêu lên một tiếng, cô tính đứng dậy thì lại bị cô ả kia ngăn lại bằng loạt hành động như quan tâm, xin lỗi. Người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy là hai người trông rất bình thường. Nhưng đúng lúc đó, Hứa Dương đã có mặt.

Cô nàng thấy đứa em họ của mình bị một 'người quen' làm khó thì đi lại ngay lập tức, không nhân nhượng mà thẳng tay đẩy ngã cô ả kia, đỡ Thẩm Mộng Dao đứng dậy.

Cô ta thừa nước đục thả câu, chảy ra nước mắt cá xấu, tỏ ra vẻ oan ức khiến du khách xung quanh đó cũng tập trung lại.

Vương Dịch cũng đi lại xem, thấy người ngồi dưới đất, gương mặt bất cần đời bình thường bỗng nhiên lạnh đến phát run. Nó và Trương Hân đi đằng sau còn thấy ngạc nhiên trước biểu cảm 'vô giá' này.

"Cô đến đây làm gì?"- Hứa Dương là người lên tiếng, ánh mắt không một tia cảm xúc nhìn người đang khóc lóc ỉ oi trước mặt.

Cô gái kia nghe tiếng của Hứa Dương thì ngước mặt đã đẫm lệ, giọng nghẹn lại vì khóc nói. "Chị, dù chị có ghét em nhưng cũng đừng đối xử với em như vậy chứ, dù sao chúng ta cũng là chị em với nhau mà."

"Tôi chưa từng có một đứa em như cô."- Hứa Dương nhanh chóng chối bỏ, nó và Trương Hân thì khó hiểu đứng nhìn.

"Dương tỷ, Dao Dao, đi thôi! Mặc kệ cô ta!"- Vương Dịch mặt vẫn lạnh, cầm lấy tay của Hứa Dương và cô muốn lôi đi, nhưng có vẻ Vương Dịch hành động hơi bị trễ.

Từ trong đám đông, có hai người bước ra, một nam một nữ, nhìn thì tuổi tầm khoảng 40 tới 50. Hứa Dương vừa thấy hai người đó, gương mặt không cảm xúc nhưng trong đôi mắt thoáng lên một tia đau buồn, và điều đó đã được Trương Hân nhìn thấy.

"Hứa Dương, đó là thái độ của con khi gặp lại người cha này à?"- người đàn ông lên tiếng, đúng vậy, đó là cha của Hứa Dương, là em trai của ông Thẩm, là chú của cô.

Hứa Dương nhìn ông ta, sau đó lại nhìn qua người đàn bà đứng kế bên ông ấy, miệng hiện lên một nụ cười chua chát. Quay người lại, không nhìn mặt ông, Hứa Dương chầm chậm mở miệng. "Tôi tới đây để nghỉ ngơi với những người bạn, mong ông không làm phiền đến chúng tôi!"

"Ba, lúc nãy chị ấy đột nhiên đẩy con, người đừng bỏ qua dễ dàng như thế chứ."- cô gái nãy giờ ngồi khóc dưới đất bỗng nhiên chạy lại ôm tay ông, kể ra 'tội' của Hứa Dương.

"Cái gì? Cô ta dám đẩy con sao, Hoa Ánh?"- người phụ lên tiếng, cao giọng hỏi cô gái tên Hoa Ánh.

Và một màn vừa ăn cướp vừa la làng của Hoa Ánh bắt đầu, Hứa Dương vẫn quay lưng về hướng cái gia đình kia, riêng Vương Dịch giờ đã tức xanh mặt vì cái câu chuyện không có thật mà Hoa Ánh đang bịa ra.

Kết thúc câu chuyện, người phụ nữ ngay lập tức nổi giận, hùng hùng hổ hổ đi lại hướng của Hứa Dương, nhưng Vương Dịch đã kịp thời chắn trước, đồng thời đem Thẩm Mộng Dao để ra sau mình, sống chết đấu mắt với bà cô già kia.

Các giáo viên nãy giờ đi kiểm tra bàn ăn, lúc quay lại đã gặp tình cảnh khó xử này, nhưng trách nhiệm của họ bây giờ là để học sinh của họ được thư giãn vui chơi, không thể để những chuyện này làm ảnh hưởng đến chuyến du lịch của mọi người được.

Thế là có hai giáo viên đi ra giãng hòa, hai giáo viên còn lại thì đưa học sinh tới chỗ ăn. Cô, Hứa Dương, và Vương Dịch cũng đi, nhưng nhỏ Hoa Ánh đâu dễ bỏ qua, nhỏ giả bộ đi đến và vờ như trượt chân té đụng vào Hứa Dương.

Hứa Dương mất thăng bằng, Vương Dịch không kịp đỡ, cứ nghĩ rằng cô nàng sẽ ngã sõng soài. Nhưng khi cô nàng đã định thần lại thì thấy mình đang nằm trong một vòng tay có chút ấm. Nhìn lên thì thấy gương mặt của Trương Hân đã có chút đen.

Vội cảm ơn, tính thoát khỏi cái ôm đó nhưng Trương Hân càng siết chặt vòng tay, không nói lời nào mà lôi Hứa Dương đi về chỗ của mọi người.

Vương Dịch cũng đi theo sau, duy có cô vẫn ở lại, đối mặt với người chú của mình, cô không thể nào tin được một người đàn ông như thế lại có quan hệ với dòng họ của cô. Không biết cha cô nghĩ như thế nào về đứa em này?

Từ từ tiến lại gần người cô từng gọi là chú, chầm chậm nói từng chữ thật rõ ràng. "Ông dù gì đã từng là một người tôi vô cùng quý mến nên tôi chỉ khuyên ông một điều thôi."

"..."- ông ta vẫn yên lặng, người đàn bà với con của hai người đó thì lại nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

Khẽ cười buồn một cái, cô lên tiếng. "Chú à, nếu ông đã không quan tâm được cho dì Hứa và Dương tỷ thì xin ông hãy quản tốt vợ và con ông, đừng để họ đi gieo chuyện nữa."- nói xong, cô dứt khoát quay lưng bước đi, để lại gia đình kia đã sớm đen mặt, lòng đầy tức giận.

-----

Lúc cô tới mọi người đã bắt đầu ăn, Vương Dịch thấy cô thì vẫy tay, và khi cô vừa ngồi lên ghế đã bị Vương Dịch và Hứa Dương tra khảo.

"Em nãy giờ ở đâu?"- đồng thanh tập 1.

"Em chỉ là ở lại nói vài câu với ông ta thôi."- cô trả lời, bình tĩnh gắp một con tôm vào chén, sau đó lột vỏ.

"Em nói chuyện gì với ông ta?"- đồng thanh tập 2.

"Một vài câu nhắc nhở."- cô lột xong con này, lại gắp thêm một con mới và lột tiếp.

"Em nhá, đừng có quan tâm tới ông ta."- Vương Dịch vẫn còn bực dọc nói.

Hứa Dương thì gật đầu đồng ý, tiếp lời. "Gặp họ là nhanh rời  khỏi đó đi, đừng có ở lại."

Cả hai tính nói thêm nhưng chưa kịp nói đã bị cô đút nguyên con tôm mới lột bỏ vào miệng. Cô còn tặng thêm cho hai người một câu. "Hai người lo ăn đi, em thấy hai người vẫn còn quan tâm tới ông ta thì đúng hơn."- và câu này đúng là rất hiệu nghiệm, họ liền vui vẻ ăn uống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Ehem...xin hỏi, có ai giải thích chuyện này được không?"- Trương Hân ngồi đối diện ba người, gương mặt tò mò rất cần lắm một câu trả lời.

Nó cũng ngồi ở đó nhưng chỉ là tập trung ăn, tuy nhiên tai của nó hoạt động rất cật lực, thu hết tất cả mọi câu từ của ba người kia.

"Dương, chị có thể nói cho em nghe không?"- Trương Hân đột nhiên show một nùi hành động đáng yêu, năn nỉ Hứa Dương kể chuyện cho mình.

Nhưng Hứa Dương cố ý làm ngơ, quay qua nói chuyện với cô và Vương Dịch, bỏ qua mấy cái hành động đáng yêu đó như Trương Hân không hề tồn tại. Điều đó khiến người thừa kế Viên thị tương lai của chúng ta vô cùng buồn bã, hờn dỗi cúi đầu ăn đồ ăn trong chén của mình.

Hứa Dương đương nhiên nhìn thấy, biết ai đó đã dỗi rồi, bắt đầu gắp đồ ăn cố dụ ngọt đứa trẻ to xác nhà mình. Nó, cô cùng Vương Dịch nhìn hai người bằng ánh mắt vô cùng kì thị, nhưng ngay lập tức nhận được ánh mắt không rét mà run của Trương Hân thì ngoan ngoãn thu lại ánh nhìn.

"Hai người càng ngày càng thân rồi đó!"- cô bắt đầu mở màn cho cuộc trêu chọc.

Vương Dịch một cách rất là nhanh chóng hưởng ứng 'phong trào'. "Ai da, chắc vài năm nữa mình sẽ được uống rượu mất!'- một câu nói với ý tứ ai cũng hiểu được, cô ở một bên che miệng cố nhịn cười, còn Vương Dịch thì miệng cong lên một nụ cười đểu, nó cũng không nhịn được mà cười nhẹ một cái.

Nhờ vậy, ba người lại tiếp tục nhận được ánh mắt sắc lạnh của hai người kia. Cũng may là bàn này năm người đọc chiếm, chứ nếu không là nó, cô, và Vương Dịch đã sớm được gặp tổ tiên.

Bữa ăn trải qua một cách vui vẻ, cô khẽ nhìn qua Hứa Dương, thấy cô chị họ đang cười nói với Trương Hân thì lòng như nhẹ nhõm. Tất cả, lại được nó thu vào hết, trong đầu sắp xếp lại mọi thứ, nó có thể đoán được phần nào câu chuyện.

Đưa đũa định gắp một miếng mực, bỗng có một đôi đũa khác xuất hiện, nó nhíu mày ngước lên nhìn chủ nhân của cái đôi đũa đó. Bắt gặp cô cũng đang nhìn mình, đũa của cả hai không hề động đậy, cô đột nhiên kéo miếng mực đó về phía mình, nó ngay lập tức phản ứng, kéo miếng mực trở ngược lại, và vô tình phát hiện được một chuyện vô cùng thú vị.

Nó mỉm cười, thật không ngờ được, nhưng là do cô thật sự yếu hay tại nó quá mạnh? Lúc nó kéo miếng mực trở lại, cảm giác được như mình đang kéo một miếng mực không có ai giữ vậy.

"Lần này rõ ràng cô ăn mực nhiều hơn tôi nhá!"- cô vội lên tiếng, dường như cô biết là mình sẽ không giật được miếng mực từ tay nó.

"Nhưng cô ăn tôm nhiều hơn tôi!"- nó cũng cãi lại, nhưng Trương Hân bỗng hướng nó kì quái nhìn chằm chằm.

"Kỳ Kỳ nó có lúc nào ăn tôm đâu mà nhiều hay không nhiều nhỉ?"- Trương Hân's pov.

Thế là 'chiến tranh' lần nữa nổ ra, cũng hơi lâu nó và cô chưa cãi nhau, ba người kia hình như cũng bắt đầu chai với việc này rồi.

~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top