Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, bà ngoại Mayuyu đến thăm tôi mỗi ngày.

Tôi biết bệnh viện khá xa nhà, nhưng bà chỉ khẽ cười mà bảo lái xe đến thì có gì mà cực nhọc đâu. Bà đúng là chỗ dựa đáng tin cậy. Dù vậy, tôi biết chắc vì tôi mà việc nhà sẽ bị lơ là đi đôi chút. Và bà cũng sẽ phải lo lắng cho ông ngoại Yukirin hơn, dạo gần đây ông đã bắt đầu lẩm cẩm.

Biện pháp hút khí dần phát huy hiệu quả. Đến ngày thứ ba nằm viện, cơn đau đã dịu hẳn đi. Vấn đề nảy sinh khi ấy đơn giản chỉ là sự nhàm chán. Tôi còn chẳng thể tự mình ra ngoài được vì cơ thể vẫn còn bị gắn với chiếc máy thở bằng ống thông. Ngoài ra thì còn phải truyền dịch mỗi ngày.

Phòng bệnh của tôi là phòng đơn, có trang bị một chiếc ti vi nhỏ chạy bằng tiền xu. Nhưng dù có bật nó lên thì tôi cũng chỉ xem được những chương trình tẻ ngắt chiếu buổi trưa. Phải chấp nhận xem mấy chương trình nhàm chán, hoặc nằm đọc vài quyển sách tôi nhờ bà mang đến, hoặc nghe nhạc. Quả là những trò khó có thể gọi là giải trí, khi mà giờ đây tôi phải dùng chúng để giết thời gian.

Tôi nằm viện được sáu ngày thì, vào giữa buổi trưa thứ Bảy, dì Yuihan ghé thăm.

"Dì xin lỗi Sakura nhé. Đến bây giờ mới có thời gian vào đây với cháu."

Nét mặt áy náy, dì thanh minh là gần đây toàn phải đi làm về muộn. Hiển nhiên là không cần dì giải thích thì tôi cũng hiểu được nguyên do. Nếu chỉ vì thế mà giận dì thì tôi mới là kẻ cần hối lỗi. Cố giữ sự vui vẻ, tôi kể dì nghe về tình trạng sức khỏe của mình. Tôi cũng nói luôn về chẩn đoán của bác sĩ phụ trách trong buổi khám sáng, dự kiến nếu tình trạng sức khỏe ổn định thì khoảng hai ba hôm nữa là tôi có thể xuất viện được rồi.

"Vậy cháu sẽ đi học lại vào đầu tuần sau nữa nhỉ?" Dì Yuihan vừa nói vừa đưa mắt ra hướng cửa sổ.

Vẫn đang nằm bẹp trên giường bệnh, tôi không khỏi dõi theo ánh mắt dì. Kể ra, tôi thậm chí vẫn chưa biết gì về địa hình cơ bản trong vùng. Có lẽ dì Yuihan nhận ra điều này nên mới gợi ý bài hướng dẫn nho nhỏ vừa rồi. Chắc dì nghĩ, cùng ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ là một cơ hội tốt.

"Từ đây cháu thấy được không?" Dì đưa tay lên chỉ. "Dải xanh lá chạy dọc từ Bắc xuống Nam ấy. Đó là sông Kagoshima chảy xuyên qua trung tâm thị trấn. Ở phía bên kia bờ sông là sân thể thao của trường. Cháu có thấy rõ không?"

"À vâng ..." Tôi nhấc nửa người trên khỏi giường rồi nheo mắt nhìn về phía dì Yuihan chỉ. "Cái mảng trắng rộng lớn kia phải không ạ?"

"Đúng nó đấy." Dì quay người lại nhìn tôi rồi mỉm cười.  "Đó là trường Trung học Nữ sinh Bắc Kagoshima, nơi cháu sẽ theo học."

"Thú vị thật."

"Ở Tokyo cháu theo học một trường tư phải không? Là trường AKB nhỉ? Có phải trường dạy liên thông cả khối trung học cơ sở với trung học phổ thông không?"

"Vâng."

"Có lẽ cháu sẽ thấy ở trường công hơi khác ... Nhưng không sao nhỉ?!"

"Vâng. Chắc là ổn ạ."

"Mà thế này thì lỡ mất chương trình học tháng Tư rồi. Thời điểm nhập viện tệ quá."

"À việc này thì không sao đâu dì. Ở trường cũ bọn cháu đã học gần xong chương trình lớp Chín rồi."

"Chà chà. Ấn tượng đấy! Chuyện học hành đối với cháu chắc chỉ là chuyện nhỏ."

"Cháu cũng không biết nữa."

"Thế thì dì nên khuyên cháu là đừng có xao lãng bài vở trên lớp đấy!"

"Dì Yuihan, trước kia dì cũng học trường đó phải không ạ?"

"Ừ. Dì tốt nghiệp khoảng mười lăm năm trước."

"Vậy chắc mẹ cháu cũng học ở đó?"

"Ừ. Paru cũng xuất thân từ Bắc Trung. Trong thị trấn còn có Trung học Nam sinh Nam Kagoshima, gọi tắt là Nam Trung. Ngoài ra một số người còn gọi Bắc Trung là Bắc Kago."

"Bắc Kago? À ra thế."

Dì Yuihan mặc âu phục màu đen, áo trong màu kem, dáng người mảnh dẻ, gương mặt thanh tú cùng làn da trắng mịn màng. Mái tóc đen suông dài của dì buông xuống quá vai.

Với kiểu tóc đó, trông dì có vài phần giống với mẹ tôi trong  những tấm di ảnh. Khi nhận ra điều này, nỗi đau nhức nhối trong tim tôi lại trỗi dậy như một cơn bệnh âm ỉ bấy lâu. Tôi từng bảo rằng không quen nói chuyện hay tiếp xúc trực tiếp với dì vì cảm thấy không thoải mái. Điều đó chỉ đúng vài phần. Nguyên nhân chính, là bởi trông dì thật giống mẹ.

"Dì không lo về chuyện học tập của cháu. Nhưng vấn đề ở đây, là sự khác biệt giữa trường công và trường tư. Có thể ban đầu cháu sẽ thấy bối rối trước nhiều chuyện, nhưng chắc rồi sẽ quen dần thôi."

Dì còn bảo khi nào tôi xuất viện và chuẩn bị đến lớp, dì sẽ căn dặn về "Các nguyên tắc cơ bản ở Bắc Kago" cho tôi sau. Thế rồi mắt chuyển sang đống sách nằm trên chiếc bàn cạnh giường. "Dì không biết là cháu thích loại sách này đấy Sakura."

"À vâng. Cũng không hẳn ạ."

Có tất cả bốn cuốn sách. Chúng đều là truyện dài chia làm hai tập: Salem's Lot Pet Sematary của Stephan King(*). Trước khi dì Yuihan đến thì tôi cũng chỉ vừa đọc xong tập đầu  của Pet Sematary.

"Vậy thì sau này dì cũng sẽ kể cháu nghe về 'Bảy điều kỳ bí' ở Bắc Kago."

"'Bảy điều kỳ bí'?!"

"Trường nào cũng có dạng truyện này, nhưng ở Bắc Kago thì có hơi khác. Khi dì còn đi học thì nó đã có đến tám bản rồi. Cháu muốn nghe thử không?

Thật ra thì tôi không mấy quan tâm đến mấy câu chuyện ma quỷ ngoài đời thật, thế nhưng ...

"Vậy phiền dì kể hết cho cháu với ạ." Tôi gượng cười đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top