Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm trước đó, năm 1977 - là "năm không phát sinh". Ôm ấp niềm hy vọng rằng những chuyện đó sẽ chẳng bao giờ tái diễn nữa. Năm 1978, cô Shinoda quay lại chủ nhiệm lớp 9-3. Ấy vậy mà ...

1978 là "năm phát sinh".

Kết quả là chỉ trong một năm đó, 4 học sinh thuộc lớp 9-3 cùng 8 người thân gần gũi nhất của họ qua đời, tổng cộng là 12 mạng người. Đau ốm, tai nạn, tự sát, rồi thì bị giết ... Mỗi người chết một kiểu. Có lẽ phòng học này bị dính lời nguyền, cô Shinoda nghĩ vậy. Thế nên cô viết đơn xin trường đổi sang phòng học khác. Bấy giờ vừa xong kỳ nghỉ hè. Nhưng nhiều tháng tiếp theo, tai ương không hề chấm dứt. Sau lễ tốt nghiệp vào tháng Ba, 'người dư ra' (hay còn gọi là 'kẻ đã chết') biến mất.

Mặc dù là Chủ nhiệm lớp, nhưng cô Shinoda không thể nhớ được ai là 'người dư ra'. Về sau tập hợp lại thông tin, cô tìm ra cái tên của một người có vẻ là đối tượng thích hợp, nhưng lại không có cảm giác gì là mình đã từng trải nghiệm. Cô đã quên. Từ lúc đó, cô không hoàn toàn nắm bắt được câu chuyện cùng những ký ức liên quan nữa.

Trong khi chúng tôi nghe người thủ thư già kể chuyện, tiết năm đã trôi qua, tiết sáu cũng đã bắt đầu từ lâu.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Suốt cả tiếng đồng hồ qua, mưa càng lúc càng nặng hạt. Những ô cửa sổ cũ kỹ bụi bặm của thư viện rung lên trong gió, những hạt mưa chốc chốc lại quất ràn rạt vào mặt kính.

"Ba năm sau, lại một lần nữa tôi chỉ định chủ nhiệm lớp 9-3. Tôi đã định bỏ nghề, nhưng tình thế không cho phép. Tôi cũng cầu mong sao năm đó không phải là 'năm phát sinh'. Nhưng thực tế thì không như vậy." Cô Shinoda đều giọng kể tiếp, tôi và Sana chăm chú lắng nghe.

"Đó là năm tôi thử nghiệm một biện pháp đối phó đơn giản. Tôi đề nghị nhà trường đổi tên cái lớp 1,2 ... thành A,B ... Tức là lớp 9-3 sẽ trở thành 9-C. Tôi cho rằng đổi tên 'địa điểm' thì lời nguyền sẽ bị xóa bỏ. Thế nhưng ..."

Vậy là cách đó vô dụng. Tôi từng nghe Sana kể rằng rất nhiều biện pháp đối phó đã được nghiên cứu và thực thi, nhưng tất cả đều không có hiệu quả.

Cuối cùng, sau đủ các thử nghiệm, họ tìm được một cách hiệu quả để ứng phó với nghịch cảnh. Đó là đối xử với một học sinh trong lớp như thể họ không tồn tại để thay thế người dư ra trong lớp.

"Kết quả vẫn y như cũ. Rất nhiều người đã thiệt mạng trong năm đó."

Cô Shinoda thở dài ân hận, rồi ngước mắt lên quan sát phản ứng của chúng tôi. Tất cả những gì bọn tôi có thể làm là yên lặng gật đầu.

"Người dư ra của năm đó là một cô bé lớp 9-3 chết trong năm 1978. Sau lễ tốt nghiệp, nhận ra điều đó, tôi liền ghi lại tên cô bé. Như thế thì cho dù ký ức về 'người dư ra' có phai nhạt đi, tôi vẫn có thể nhắc nhủ bản thân rằng đó là chuyện đã từng xảy ra. Chính quãng thời gian này, tôi bắt đầu phát hiện được, 'người dư ra' đã trà trộn vào lớp hình như là một người bất kỳ trong số những người đã qua đời vì 'hiện tượng' này tính cho tới thời điểm đó."

Cô Shinoda lại thở dài.

"Cuối năm, tôi thôi làm giáo viên. Đến đây cũng đã được mười sáu năm rồi. Hiệu trưởng lúc bấy giờ tỏ ra rất thông cảm, nhưng cấm ngặt công bố về chuyện lời nguyền hay bất cứ thứ gì tương tự. Rồi tôi làm thủ thư của trường, vẫn ở đây từ bấy đến giờ, theo dõi diễn biến của sự việc. Tôi quyết định hằng năm sẽ đứng ở vị trí của người ngoài để quan sát 'hiện tượng'. Và, ừm ... Thỉnh thoảng lại có học sinh đến bắt chuyện với tôi, như hai em."

Cô Shinoda ngừng lời, ngước lên nhìn hai đứa bọn tôi như dò hỏi. Vẻ mặt cô cho thấy vẻ căng thẳng đã giảm đi đáng kể sau cuộc chuyện trò vừa rồi.

"À ..." Tôi hắng giọng. "Em hỏi cô điều này được không ạ?"

"Em nói đi, Miyawaki."

"Sana có kể với em là, khi 'người dư ra', tức 'kẻ đã chết', trà trộn trong lớp thì các sổ sách và ký ức đều bị sửa đổi. Những chi tiết vốn dĩ hoang đường đều trở nên hợp lý. Không ai nhận ra danh tính thật sự của 'kẻ đã chết'. Có chuyện đó thật không ạ?"

"Thật đấy." Cô Shinoda gật đầu không do dự. "Nhưng có tìm hiểu nguyên nhân và cách thức diễn ra cũng chẳng ích gì. Bởi cho dù các em có đặt ra bao nhiêu câu hỏi thì cũng chẳng thể lý giải 'hiện tượng' đó một cách bình thường đâu. Chỉ có thể tự nhủ 'hiện tượng đã diễn ra như thế đấy' thôi."

Tôi chỉ có thể câm lặng.

"Khó tin. Đúng không?"

"Ít nhất thì cũng không còn đầy hoài nghi như hồi đầu nữa ạ."

"Tôi hiểu."

Cô Shinoda gỡ kính rồi rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn mùi soa trắng tinh. Cô chăm chú chùi mắt kinh hồi lâu. Và rồi ...

"Ừm. Vậy thì ..." Ngẩng đầu lên, cô đeo lại kính, đăm đăm nhìn vào chúng tôi. "Phải. Có lẽ tôi nên cho các em xem cái này. Đây có lẽ là cách nhanh nhất."

Rồi cô mở ngăn kéo bàn. Sau khi lộc cộc xáo tung đồ trong đó một lúc, cô rút ra một thứ. Một tập tài liệu bìa đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top