Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải như thế nữa?"

Tức là đã bị sửa đổi? Hay ... Câu nói mập mờ của cô không khỏi làm bọn tôi thắc mắc.

"Ít nhất, theo như tôi nhớ thì là vậy. Tháng Tư năm 1996, tên của Oshima Yuko đáng ra nên nằm trên danh sách của năm 1993, bởi cô bé là một thành viên của lớp học. Có lẽ trí nhớ của tôi đã phản chủ, nhưng tên cô bé không còn trong danh sách vốn dĩ nó thuộc về, tức là năm 1993 nữa.  Biến mất hết. Cả dấu X và ghi chú về cô bé cũng vậy."

"Cô nói tất cả đều biến mất?"

"Phải." Cô Shinoda nghiêm nghị gật đầu. "Trong cái năm mà 'hiện tượng' diễn ra, có tìm kiếm ở đâu thì cũng vậy thôi. Chúng ta sẽ chẳng thu lượm được gì cả. Không chỉ trong các bản danh sách lớp đâu. Sự việc tương tự xảy đến với các tài liệu lưu trữ thông tin chính thống của nhà trường. Kể cả nhật ký, sổ tay, hình ảnh, băng đĩa, dữ liệu máy tính của tất cả mọi người. Không quan trọng là loại hình nào, một sự sửa đổi không theo lẽ thường đã xuất hiện, che lấp những mâu thuẫn đáng ra phải nảy sinh khi 'kẻ đã chết' trà trộn vào mọi người. Những chi tiết vốn dĩ không ăn khớp lại trở nên hài hòa."

"Nhưng không chỉ có những thứ như các bản ghi, phải không ạ? Nó còn có khả năng ảnh hưởng đến ký ức của những người liên quan nữa. Đúng không, thưa cô?"

"Phải. Ví dụ như 'hiện tượng' hai năm trước. Ngay cả tôi với tư cách một 'người quan sát' cũng đã chẳng hề mảy may nghi ngờ đến sự tồn tại của Oshima Yuko, dù rằng cô bé không thể tồn tại được. Trên thực tế, cô bé đã qua đời vào tháng Mười năm 1993, khi chỉ mới mười bốn tuổi. Nhưng tất cả mọi người lại quên bẵng. Gia đình cô bé, bạn bè, thầy cô giáo ... Tất cả mọi người. Chưa kể đến chuyện cô bé vẫn mười bốn tuổi khi trà trộn vào lớp trong vai trò 'kẻ đã chết' trong năm 1996. Và mọi người đều tin tưởng vào một hiện thực được ngụy tạo, rằng cô bé vừa mới lên lớp Chín. Không một ai hoài nghi. Không một ai ngờ vực. Những ký ức về quá khứ và những chi tiết liên quan đến cô bé đều bị xáo trộn, biến đổi để trở nên có nghĩa. Một năm trôi qua, khi 'kẻ đã chết' biến mất sau lễ tổng kết, ký ức và các bản ghi chép rốt cuộc trở về nguyên vẹn hình hài. Và tất cả những người đã từng gần gũi với cô bé - chủ yếu là bạn cùng lớp và gia đình - đều mất hết ký ức về việc cô bé đã từng hiện diện với tư cách 'kẻ đã chết'."

Đôi mắt tôi vẫn dán vào bản danh sách lớp trong tập tài liệu. Lời đáp lừng khừng trên đầu môi. Thật là quá sức hoang đường. Nhưng dù có nói ra lời ấy thì cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi đã nghĩ thế đấy.

"Tại sao những điều này lại xảy ra? Như tôi đã nói lúc trước, lý lẽ thông thường là thứ khó có thể nhìn thấu. Cơ chế đằng sau nó cũng khó bề lý giải. Có thể đoán chắc là không hề có tác động vật chất thực sự khiến những cái tên biến mất và xuất hiện trên những bản danh sách lớp. Tôi đành thử hình dung tình thế theo hướng này."

"Ý cô là sao ạ?" Sana khó nhọc lên tiếng, đặt câu hỏi.

"Có thể vấn đề chỉ nảy sinh trong trí óc của những người liên quan, như chúng ta." Những vết nhăn hằn sâu trên vùng da ở khóe mắt cô Shinoda. "Trí óc của chính chúng ta đã diễn dịch các biến đổi vật chất vốn không thực sự xảy ra thành những biến đổi đang diễn ra."

"Giống như thôi miên tập thể ấy ạ?"

"Ừ. Một dạng na ná như thế. Trung tâm là ngôi trường này, rồi mở rộng phạm vi ra toàn thị trấn Kagoshima. Có khi còn có thể vươn xa hơn ra thế giới bên ngoài nữa."

Đến đây, cô Shinoda lại thở dài thườn thượt.

"Nhưng đây chỉ là phỏng đoán hay có thể là ảo tưởng của chính tôi, sau ngần ấy năm làm quan sát viên. Tôi không có chứng cứ, cũng chẳng cách nào chứng minh được. Mà giả dụ có chứng minh được đi nữa thì tôi cũng không biết nó mang ý nghĩa gì."

Một khoảng lặng nặng nề phủ trùm lên căn phòng.

"Về cơ bản, tôi đã bỏ cuộc." Cô Shinoda lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Sau ngần ấy thời gian, chỉ có mỗi một biện pháp phát huy tác dụng. Chính là 'đối sách' mà các em đang phải nghiệm chứng. Biện pháp lạ lùng được nghĩ ra và áp dụng từ mười năm nay. Tuy nhiên, bên cạnh những năm rũ bỏ tai ương thành công thì vẫn có trường hợp 'nửa đường gãy gánh' như hai năm về trước."

"Hai năm trước ..." Giọng Sana bất chợt vang lên. Cô lại nhoài người đến gần, nhìn vào tập tài liệu trong tay tôi. "Chẳng phải năm đó cô Yokoyama là giáo viên chủ nhiệm lớp 9-3 sao?"

"Cái gì chứ?" Tôi giật thót. Vội cuối xuống nhìn lại bảng danh sách lớp.

Quả nhiên ... Cô Yokoyama đúng là được ghi chú là giáo viên chủ nhiệm.

"Các em không biết sao?" Nét ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt cô Shinoda. Cô gõ gõ ngón giữa bàn tay phải lên vầng trán cao của mình. "Hẳn là cô gái ấy đã nếm trải một quãng thời gian kinh khủng. Thế mà vẫn phải tiếp tục làm chủ nhiệm của lớp 9-3 năm nay ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top