Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Shinoda kể cho chúng tôi nghe về "hiện tượng" thêm một lúc nữa. Đều là những thông tin tôi chưa từng được biết. Nhưng với Sana thì không hẳn. Tôi cho rằng có không ít chuyện cô đã nghe kể từ trước rồi.

Có nhiều điều tôi chỉ mới được nghe đến lần đầu. Ví dụ như quy tắc "vùng ảnh hưởng" của những "tai họa". Đây là kết luận của cô Shinoda, dựa trên những điều ghi chép được với tư cách quan sát viên trong suốt thời gian qua.

"Có vẻ như 'tai họa' sẽ chỉ tác động đến các thành viên của lớp cùng người thân trực hệ hai đời." Cô Shinoda nhấn mạnh. "Nghĩa là ông bà, bố mẹ và anh chị em. Quan hệ huyết thống cũng là một điều kiện. Chưa từng có ai cũng là người thân nhưng lại không có quan hệ huyết thống, như cha mẹ kế hay anh chị em cùng cha khác mẹ và cùng mẹ khác cha, gặp tai nạn rồi qua đời. Tôi nghĩ hoàn toàn yên tâm khi coi họ không phụ thuộc vùng ảnh hưởng."

"Liên quan đến huyết thống ạ?" Sana lẩm bẩm.

Ông bà, bố mẹ, anh chị em cùng huyết thống. Vậy thì cô dì, chú bác, anh chị em họ đều không thuộc nhóm này.

"Vùng ảnh hưởng còn liên quan đến địa lý. Lúc trước tôi có nói rằng 'hiện tượng' tập trung ở ngôi trường này và thị trấn Kagoshima. Cho nên, càng rời xa thị trấn thì sức mạnh của nó càng suy yếu."

"Ý cô là, nếu như đi đủ xa thì nó sẽ an toàn ạ?"

"So sánh đơn giản thì nó giống như điện thoại di động ở vùng không phủ sóng vậy. Cho tới lúc này, chưa có trường hợp nào mà thành viên gia đình ở nơi khác cách xa thị trấn bị ảnh hưởng. Có rất ít trường hợp cư dân Kagoshima chết ở ngoài thị trấn. Cho nên ..."

"Chẳng phải như thế có nghĩa là, nếu có bất trắc xảy ra thì chỉ cần rời thị trấn là ổn thôi sao?" Sana nhẹ giọng nói.

"Ừm ... Cho em hỏi câu này." Sực nhớ ra một điều, tôi lên tiếng. "Trong các chuyến dã ngoại của những lớp 9-3 trước đây, đã có chuyện gì xảy ra không ạ?"

Tôi không ngạc nhiên, khi thấy chân mày u uất của cô Shinoda nhíu chặt lại. "Thảm kịch năm 1987."

"Dạ?"

"Một tai nạn kinh hoàng xảy ra trong chuyến dã ngoại của lớp năm 1987. Thời bấy giờ, dã ngoại tập thể được tổ chức vào học kỳ đầu của năm lớp Chín. Địa điểm dã ngoại là ở tỉnh khác, nói cách khác là 'ngoài vùng ảnh hưởng'. Đáng lẽ các học sinh của lớp 9-3 đã không bị 'tai họa' quấy nhiễu. Nhưng rồi ..."

Đường nhíu giữa đôi chân mày của cô Shinoda xô lại gần hơn. Trong khi nói, giọng cô cũng không kiềm được mà lộ vẻ đau đớn.

"Năm đó, các học sinh lên xe buýt theo số lớp rời Kagoshima đến sân bay. Dọc đường gặp tai nạn. Đoàn xe đang chạy bon bon trên quốc lộ, sắp rời khỏi địa phận thị trấn thì ... một chiếc xe tải chạy ngược chiều đâm thẳng vào chiếc xe buýt chở các học sinh lớp 9-3. Tài xế chiếc xe tải đó ngủ gật trong lúc lái xe."

Trái tim nặng trĩu, tôi liếc sang xem phản ứng của Sana. Nhưng vẻ mặt cô chẳng mảy may thay đổi. Hẳn là cô đã nghe kể về vụ này rồi.

"Tai nạn thương tâm ấy cướp đi mạng sống của giáo viên chủ nhiệm và 12 học sinh lớp 9-3. Tổng cộng là 13 người. Chiếc xe buýt đi sau cũng bị liên lụy, gây không ít thương vong cho những người không dính dáng gì đến lớp."

"Vậy ra ... đó là nguyên nhân khiến cho những năm tiếp theo, nhà trường tổ chức dã ngoại ngay từ năm lớp Tám."

"Đúng thế." Cô Shinoda gật đầu, đôi mày vẫn nhíu chặt. "Mà không chỉ riêng việc đi dã ngoại đâu. Họ thậm chí còn ngưng việc tham gia những chương trình công ích nữa. Kể từ thảm kịch đó, mọi hoạt động đòi hỏi phải đi xe buýt đánh số theo lớp đều chấm dứt ở khối lớp Chín."

Đúng lúc ấy, tiếng chuông lanh lảnh báo hết tiết sáu vang lên.

Cô Shinoda liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi ngồi sụp xuống chiếc ghế bên trong quầy thủ thư. Cô gỡ kính ra rồi dùng khăn tay lau sạch tròng.

"Hôm nay tạm dừng lại ở đây. Tôi đã mất kiểm soát và nói dài dòng quá rồi."

"Không đâu ạ ... Nhưng còn một điều nữa?"

"Điều gì?"

"Dạ. Nếu cô không phiền thì em muốn biết về tính hiệu quả của 'đối sách' này." Tôi tựa khuỷa tay lên mặt quầy, nhìm chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt của người thủ thư. "Cô có nói rằng, chiến lược vờ coi ai đó trong lớp như 'không tồn tại' đã kéo dài được mười năm. Vậy tỉ lệ thành công từ trước đến nay là thế nào ạ?"

"À. Một câu hỏi đúng trọng tâm đấy."

Cô Shinoda ngả người ra lưng tựa ghế, khép mắt hít một hơi dài. Rồi không thay đổi tư thế, cô mở mắt, nhìn xoáy vào tôi.

"Năm 1988 - năm đầu tiên - là một năm thành công. Mặc dù rõ ràng là đã có một 'kẻ đã chết' xâm nhập vào lớp từ đầu tháng Tư, nhưng không ai chết cả. 'Thảm kịch năm 87' vừa xảy ra ngay trước đó, nên tôi nghĩ như kẻ chết đuối vớ được cọc, ai nấy đều tích cực thử nghiệm những biện pháp mới. Cho dù thế nào chăng nữa thì, thói quen áp dụng 'đối sách' này trong các 'năm phát sinh' cũng từ đó mà ra. Từ năm tiếp theo đó cho đến nay, không tính năm hiện tại này, cả thảy đã có năm 'năm phát sinh'. Như vừa kể thì năm kia 'giữa đường gãy gánh'. Trong bốn năm còn lại thì, hai năm thành công, hai năm thất bại."

"Thất bại? Theo ý cô là ... học sinh đóng vai 'không tồn tại' đã từ bỏ nghĩa vụ của mình, phải không ạ?"

"Không. Không phải." Cô Shinoda chầm chậm lắc đầu. "Đối sách này có một vài quy tắc. Chẳng hạn như chỉ cần coi 'người được chọn' là 'kẻ không tồn tại' ở trường thôi, còn ra ngoài thì vẫn có thể giao tiếp bình thường, trừ trường hợp các hoạt động ở ngoài có liên quan đến nhà trường. Đại khái thế. Điều đáng lo ngại là các nguyên tắc đều không mang tính tuyệt đối. Nói cách khác, không thể nào biết chắc được đối sách có thể thất bại vì những nguyên nhân gì ..."

"Thế thì khủng khiếp quá!"

"Sự việc là như thế đấy." Cô Shinoda đẩy gọng kính lên, ủ rũ nói. "Sau ngần ấy năm cố nghiền ngẫm đủ mọi loại chiến lược, tôi đã bắt đầu thấy ngán ngẩm. Trước hết, tôi không nghĩ hiện tượng này thuộc loại 'lời nguyền' thông thường. Quả thật sự kiện của Minatozaki hai mươi tư năm trước đã đảo lộn mọi thứ so với trật tự vốn có. Nhưng những 'tai họa' đang trút xuống đầu chúng ta không bắt nguồn từ cơn giận hay oán hờn nào từ linh hồn cô bé ấy cả. Cũng như không một thương vong nào là do 'kẻ đã chết' cố ý sắp xếp hay gây ra cho chúng ta. Chẳng có ai nuôi ác ý hay tâm địa hãm hại nào ở đây cả. Hoàn toàn không. Các em hẳn sẽ phản bác rằng, có một lực lượng vô hình nào đó đang cố tình nhắm vào chúng ta. Thiên hạ thường có định kiến như thế trong các thảm họa, thậm chí cả thảm họa tự nhiên. Nhưng thực tế, mọi chuyện chỉ đơn thuần là xảy ra. Chính vì thế, nó không phải là một 'lời nguyền' mà là một 'hiện tượng'. Một hiện tượng tự như sóng thần hay động đất. Cùng lắm là siêu tự nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top