Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng được sắp đặt ngăn nắp hơn tôi tưởng.

Giữa phòng đặt hai chiếc bàn lớn như loại bàn trong phòng học vẽ. Một mảng tường được biến tấu thành tủ giữ đồ cho các thành viên Câu lạc bộ. Mặt tường đối diện có những chiếc giá sắt to đựng các dụng cụ vẽ cùng các món đồ khác được sắp xếp ngay ngắn.

"Moe vẫn chẳng thay đổi gì cả." Sana nhận xét trong khi tiến lại một chiếc giá vẽ đặt trong phòng.

Nhìn theo cô, tôi thấy một bản sao bước Tiếng hét của Munch. Không. Đó không hẳn là một bản sao. Các chi tiết nền có hơi khác bản gốc. Và cái nhân vật đang đưa tay lên bịt tai kia có vẻ giống ... Goto Moe?

Đúng lúc đó, chính cậu ta bước vào.

"Ồ! Tiền bối à!"

"Tiền bối Goto."

"Tiền bối Goto""Chị Sana" cơ đấy. Mà tại sao tôi lại cứ phải quan tâm đến cách xưng hô của con nhóc cao kều đó nhỉ?

Nghe giọng hai cô bé, tôi xoay người lại và bắt gặp Goto Moe đang đứng ở ngưỡng cửa. Khoảnh khắc ánh mắt cậu ta và tôi chạm nhau, gương mặt cậu biến đổi, như thể gặp phải yêu ma hay thứ quái quỷ gì.

"À. Ừ ... Ừm, hai em. Đi cùng tôi một lúc được không? Ngay bây giờ luôn." Cậu ta hoảng hồn rời mắt khỏi chúng tôi, rồi quay sang nói với hai cô bé. "Tôi có việc cần nhờ hai em giúp ngay."

"Ồ! Thật ạ?"

"Nhưng mà ... À chị Sana này! Chẳng mấy khi chị ấy đến đây. Bọn em ..."

"Đi với tôi đã."

Goto Moe rời khỏi phòng, gần như lôi tuột cả hai cô bé theo cùng.

Trở lại nhìn bức tranh nhái Tiếng thét trên giá vẽ, Sana phì cười. Cảm giác lây lan, tôi cũng bật cười theo cô.

Thật khó để tiếp tục kiểu xử sự phớt lờ như thể chúng tôi không tồn tại trước mặt người ngoài. Bởi bọn họ không biết được chuyện gì đang xảy ra, và tất nhiên là cũng không thể giải thích với họ được. Chính vì thế Goto Moe phải tìm cách rời đi trước tiên, bằng mọi giá. Nhưng cậu ta bịa tạc được gì để nhờ hai cô bé kia "giúp ngay" nhỉ? Càng nghĩ tôi càng thông cảm.

Sana xoay người khỏi bức tranh nhái Tiếng thét, tiến về phía cuối căn phòng rồi rút ra một thứ gì đó từ đằng sau tủ đựng đồ.

Nó được bọc kín trong vải trắng, nhưng hình dạng cho thấy đó cũng là một khung tranh. Sana nhẹ nhàng kéo tấm vải xuống. Mặt sau là một bức tranh sơn dầu khổ nhỏ. Sana khẽ thở dài rồi lật mặt trước ra.

Một bức sơn dầu. Không cần hỏi cũng đoán được, bức tranh này là của cô ...

Bức tranh vẽ lại một người phụ nữ vận đồ đen. Những đường nét tinh tế, vừa thoáng nhìn đã có thể nhận ra, nhân vật này chính là Nghệ nhân Momo - mẹ của cô. Tuy nhiên ...

Thật lạ! Khuôn mặt đó bị xẻ làm hai. Từ đỉnh đầu xuống trán, lông mày, mũi và miệng ... Toàn bộ gương mặt bà bị tách đôi ra thành hình chữ V. Cấu trúc của bức vẽ là như vậy.

Ở nửa bên phải của gương mặt bị xé rách là nụ cười mơ hồ. Còn bên trái là vẻ buồn đau. Trong tranh không hề có huyết dịch hay cấu trúc dưới da. Thế nên đây chẳng phải dạng tranh giải phẫu. Cũng không máu me đầm đìa.

Nhưng mà ... Bảo nó dị hợm, thì đúng là dị hợm. Mà bảo rùng mình, thì cũng đúng là rùng mình.

"Chưa ném đi. Kể cũng tử tế chán." Sana lẩm bẩm.

"Nếu có ai đó như Iwatate Saho hay Muto Tomu ở Câu lạc bộ thay vì Goto Moe thì ..."

Chắc chắn bọn họ sẽ hủy nó đi với lý do thỏa đáng là không thể giữ lại tranh vẽ của kẻ không tồn tại. Có phải Sana đang định nói thế?

"Cậu có định mang nó về nhà không?" Tôi hỏi.

"Không." Sana khẽ lắc đầu, lặng đi một lúc.

Cô xoay lưng tranh ra, phủ lại tấm vải trắng lên trên và trả nó về chỗ cũ, phía sau tủ đựng đồ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top