Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mariko-sama - "Chủ nhân" của thư viện phụ - xuất hiện. Ngay sau khi tôi vừa xếp quyển kỷ yếu năm 1974 trở lại lên giá.

"Chà chà ... Hôm nay là hai người?" Cô lên tiếng khi trông thấy chúng tôi, rồi tiến thẳng về quầy thủ thư bên trong. Vẫn bộ đồ đen từ đầu đến chân như thường lệ, mái tóc tém lòa xòa lấm tấm bạc tô điểm cho khuôn mặt xương xương nhợt nhạt. Thật khác xa với hình ảnh "cô giáo trẻ nhiệt huyết" trong ký ức của bà ngoại tôi.

"Tăng lên thành hai rồi. Số lượng 'người không tồn tại' ấy ạ." Sana vừa đáp vừa nhổm dậy khỏi ghế.

"Có vẻ như thế." Chống cả hai khuỷu tay lên mặt quầy, cô Shinoda nói. "Tôi cũng có nghe phong thanh. Cô bé cán sự mới lớp 9-3 năm nay cũng 'tháo vát' thật."

"Theo cô cách này có hiệu quả không?"

"À ..." Mặt cô bất giác đanh lại. "Nói thật là tôi cũng không rõ. Chưa có ai từng thử làm cách này bao giờ cả."

Rồi cô đánh mắt sang phía tôi.

"Chắc em đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi nhỉ, Miyawaki?"

"Dạ vâng. Nhưng ..."

"Nhưng? Em không tin sao?"

"Không phải ... À mà, đúng thế. Phần nào trong em vẫn cảm thấy có vài điểm không thể tin hết được."

"Tôi hiểu." Khuỷu tay vẫn chống lên bàn, người thủ thư vận toàn đồ đen đưa tay vò vò đầu. "Cũng chẳng trách em được. Nếu đặt mình vào vị trí của em, rồi đột ngột nghe một câu chuyện như thế ... Hẳn là vậy rồi."

Cô ngừng vò tóc, chân mày cau lại. "Ấy vậy mà ..." Cô hạ giọng lầm bầm. "Chuyện này là sự thật. Đây là một hiện tượng đã thực sự diễn ra ở trường chúng ta, ở thị trấn Kagoshima này."

Hiện tượng sao? Tôi chợt nhớ đến những lời Sana nói với mình vào tuần trước nhờ nghe "có người kể cho".

Đây không phải là chuyện một người có thể làm được. Nó là một 'hiện tượng'. Ít nhất thì có người đã giải thích với tôi như thế.

Khi nhận ra "người đó" chính là người đang đứng trước mặt tôi đây, mọi chi tiết đều trở nên gắn kết hơn. Hai mươi tư năm trước, năm mọi chuyện bắt đầu, người phụ nữ này từng là giáo viên chủ nhiệm lớp 9-3. Và nay, sau hai mươi tư năm, cô chuyển sang làm thủ thư, để vẫn có thể được ở lại trường. Tôi cố hình dung mọi chuyện diễn biến như thế nào ...

"Ừm ..." Tôi đứng dậy, tiến đến quầy thủ thư, dừng lại bên cạnh Sana. "Vậy là, cô từng là giáo viên môn Xã hội và cố vấn cho Câu lạc bộ Kịch nghệ. Hai mươi tư năm trước cô chủ nhiệm lớp 9-3. Hẳn cô có biết chuyện của mẹ em ..."

"Phải. Tôi đoán là em nhận ra điều đó ngay hôm xem cuốn kỷ yếu?"

"Dạ phải. Nhưng làm sao mà ... Giáo viên chủ nhiệm lại chuyển công tác sang đây?"

"Câu hỏi này hơi khó trả lời đấy."

"Em xin lỗi ạ."

"Không sao. Sana chưa kể cho em à?"

Tôi liếc sang Sana. "Chưa ạ." Rồi lắc đầu.

"Hừm." Cô Shinoda liếc nhìn lên đồng hồ treo tường. Hơn ba mươi phút đã trôi qua kể từ khi bắt đầu tiết năm. Giờ này các em có tiết Mỹ thuật mà nhỉ? Tôi đoán là hai em cũng định chuồn nốt tiết sinh hoạt tiếp theo đúng không?"

Sana và tôi đưa mắt nhìn nhau và cùng gật đầu.

"Bọn em nghĩ mọi người sẽ thoải mái hơn với sự vắng mặt này."

"Hẳn rồi. Phán đoán đúng đấy."

"Dạ thưa cô Chủ nhiệm?" Tôi hỏi ngay thắc mắc vừa nảy lên trong đầu. "Nếu cô không phớt lờ bọn em thì có sao không ạ?"

"Em có thể thôi gọi tôi là 'cô Chủ nhiệm' được không Miyawaki? Gọi 'cô Shinoda' được rồi."

"Dạ ... được ạ."

"Bởi vì, hiện giờ thì tôi không có mối ràng buộc nào với lớp các em, hiểu chứ? Những người không có mối liên hệ trực tiếp đến lớp 9-3 thì đều an toàn. Thế nên cho dù tôi có thường xuyên tiếp xúc với lớp các em thì cũng chẳng sao cả."

Ra là vậy. Dĩ nhiên cũng nhờ có thế mà Sana mới có thể đến đây và tìm hiểu thông tin từ cô.

"Để trả lời câu hỏi ban nãy của em." Cô Shinoda thả mình xuống chiếc ghế dựa sau quầy thủ thư. "Thôi thì nhân cơ hội này kể cho các em nghe một câu chuyện nhỉ? Cho đến thời điểm này thì Sana cũng chỉ mới biết vài ba chi tiết thôi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top