Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thú thật là tôi cũng không muốn nhắc nhiều đến chuyện của hai mươi tư năm trước. Dù rằng trong những người trực tiếp trải nghiệm nó, tôi là người duy nhất còn ở lại đây."

Lớp 9-3, hai mươi sáu năm trước. Minatozaki mà ai cũng yêu mến đột ngột chết đi. Và rồi ...

"Không ai có ý định xấu cả ..." Cô Shinoda kể, giọng nghèn nghẹt qua kẽ răng. "Lúc đó tôi còn rất trẻ, ôm ấp nhiều hoài bão của một nhà giáo dục ... Việc gì nghĩ là đúng thì tôi sẽ làm. Các học sinh cũng vậy. Bây giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy quyết định lúc ấy thật là phù phiếm. Kết quả là hành động của chúng tôi trở thành ngòi nổ, nói chính xác hơn là mở toang cánh cửa tử thần dẫn đến ngôi trường này. Trách nhiệm đó thuộc về tôi. Cả cái 'tai họa' bắt đầu ở năm tiếp theo. Không thể nghĩ ra được cách ngăn chặn chúng. Đó cũng là trách nhiệm của tôi. Chính vì thế mà tôi nán lại ở ngôi trường này, nhưng chuyển sang làm thủ thư chứ không phải giáo viên nữa. Thật ra, suy cho cùng thì, lựa chọn này có hơn phân nửa là vì trốn chạy."

"Trốn chạy." Tôi bất giác ngắt lời cô. "Tại sao như thế thì lại gọi là trốn chạy ạ?"

"Sở dĩ tôi thôi làm giáo viên, một phần là do lương tâm cắn rứt. Tôi không đủ tư cách làm giáo viên. Một phần khác chính là nỗi khiếp đảm. Rằng chẳng may mà tôi lại làm chủ nhiệm lớp 9-3 thì khi ấy, tôi cũng  sẽ bị kéo đến gần 'cái chết'. Thế nên tôi tìm cách chạy trốn."

"Giáo cũng có thể bị liên lụy ạ?"

"Ừ. Nếu họ là Chủ nhiệm hoặc Phó Chủ nhiệm. Bởi vì họ cũng là thành viên của lớp 9-3. Còn các giáo viên chỉ đơn thuần dạy bộ môn bình thường thì không nằm trong phạm vi ấy."

À thì ra ... Tôi đã ngờ ngợ hiểu ra.

Vì sao Goto Moe cứ băn khoăn khi gần đây cô Yokoyama thường xuyên vắng mặt. Hóa ra không chỉ là đơn thuần ái ngại cho sức khỏe của người mà cậu ta ngưỡng mộ. Cậu ấy đã thực sự lo ngại rằng tai họa tiếp theo có thể sẽ đổ xuống đầu cô, chỉ vì cô là Phó Chủ nhiệm của lớp chúng tôi.

"Thế nên tôi tìm cách chạy trốn." Cô Shinoda lặp lại. "Nhưng tôi không muốn xa hẳn ngôi trường này. Vừa hay thư viện tuyển người. Tôi quyết định chuyển đến đây. Để luôn có mặt, quan sát tường tận sự việc ... À xin lỗi em. Tự dưng tôi đi lan man quá."

Cô Shinoda nhếch môi, vẻ trào phúng, như thể tự mỉa mai chính mình.

"Học sinh Minatozaki hai mươi tư năm về trước ..." Tôi khẽ hỏi hỏi cô. "Minatozaki. Đó chỉ là họ hay là ...?"

"Là tên." Một câu trả lời ngắn gọn. "Họ của em ấy là Kagoshima."

"Dạ ...?"

"Họ là Kagoshima. Cùng tên với thị trấn này. Tên đầy đủ của em ấy là Kagoshima Minatozaki."

Họ của người đó là Kagoshima? Ừm ... Chắc cũng giống như ông Tennojiku sống ở thành phố Tennojiku. Hay bà Osaka sống ở tỉnh Osaka. Tôi nhìn sang Sana. Cô ấy cũng đang nhìn lại tôi, đầu lắc khe khẽ. Có vẻ như cô muốn nói: Tôi cũng chỉ vừa mới biết đây thôi.

"Kagoshima Minatozaki bị tai nạn máy bay hay sao ạ?" Tôi muốn xác nhận lại tình tiết câu chuyện.

"Hỏa hoạn." Vẫn là một câu trả lời ngắn gọn. "Những chuyện như thế này thường xuyên bị cải biên, thêm mắm dặm muối khi người ta rỉ tai nhau. Tuy cũng có thời phiên bản 'tai nạn máy bay' được xác nhận, nhưng nguyên nhân thực sự là cháy nhà. Vào một tháng Năm, ngôi nhà của gia đình Kagoshima bị thiêu rụi. Cả gia đình bốn người đều thiệt mạng. Bố, mẹ, chính bản thân em ấy và cô em gái nhỏ hơn một tuổi."

"Vì sao lại dẫn đến hỏa hoạn ạ?"

"Không ai biết cả. Ít nhất thì sau khi điều tra, người ta cũng kết luận là không có dấu hiệu phạm tội. Dù có người kể rằng là do thiên thạch."

"Thiên thạch?"

"Nhà của Minatozaki ở phía Tây ngoại ô thị trấn. Nghe đồn đêm ấy có người trông thấy sao băng rơi xuống quanh đó. Bởi thế mới bảo, có thể là do thiên thạch. Dù vậy, chưa tìm thấy bằng chứng về việc sao rơi. Lại một dạng tam sao thất bản khác thôi, tôi đoán thế."

"Ra thế ..."

"Đấy là những chi tiết xung quanh cái chết của Kagoshima Minatozaki hai mươi tư năm về trước. "Tuy nhiên ..." Cô Shinoda cụp mắt xuống, buồn bã nói tiếp. "Tuy nhiên, tôi không chắc những điều mình còn nhớ là đúng hoàn toàn."

"Sao thế ạ?"

"Có một khoảng gián đoạn, hoặc đôi chỗ bị sửa đổi mà tôi không thể nhận ra. Đây không đơn giản chỉ là vấn đề thời gian, chỉ vì chuyện đã xảy ra từ lâu. Nên nói thế nào nhỉ? Nếu tôi không tiếp tục nỗ lực lưu tâm, ký ức về sự việc này sẽ trở nên mờ nhạt, nhanh chóng hơn những sự việc xảy ra cùng thời gấp nhiều lần. Tôi không hiểu tại sao, nhưng sự thật là vậy. Dù hai em có thể sẽ khó chấp nhận với lời giải thích này."

Mặt trái của truyền thuyết đây. Ý nghĩ này chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top