Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10-9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy còn tấm ảnh tập thể sau khi tốt nghiệp có mặt Minatozaki cho dù bạn ấy lẽ ra đã không thể có mặt ở đó thì sao ạ?" Tôi mím môi. "Cô Chủ nh- ... Ý em là, cô Shinoda. Cô đã xem nó chưa ạ?"

"Rồi." Cô Shinoda gật đầu, mắt ngước lên trần nhà trong giây lát. "Tôi cũng có mặt trong tấm ảnh chụp tại lớp, hồi ấy vẫn còn ở khu học xá cũ này. Mấy hôm sau học sinh bắt đầu nhốn nháo. Vài em còn mang tấm ảnh đến hỏi tôi. Quả thật cô bé ấy có mặt trong tấm ảnh. Kagoshima Minatozaki ... À mà nói đến mới nhớ. Trong số những em đem ảnh đến hỏi tôi hồi ấy, có Paruru."

"Mẹ của em ấy ạ?"

"Theo ký ức của tôi thì là như thế."

"Cô còn giữ tấm ảnh ấy không ạ?"

"Không." Cô Shinoda nhắm nghiền mắt lại. "Tuy rằng chúng có rửa thêm một tấm cho tôi, nhưng tôi ném nó đi. Chứng kiến những việc diễn ra sau đó ... Thú thật là tôi rất sợ. Thậm chí tôi còn nghĩ, những tai họa kia mà thi nhau kéo tới là do tấm ảnh."

"À ..." Tôi nín thở, hai cánh tay nổi gai ốc.

"Tiếp tục nhé." Cô Shinoda nói, đưa tầm nhìn xuống lại mặt quầy. "Năm sau, tôi chủ nhiệm một khối lớp Bảy. Thế nên tôi chỉ là người quan sát những sự cố đã diễn ra với lớp 9-3 niên khóa đó thôi. Đầu học kỳ Một họ hụt mất một cái bàn, và cứ mỗi tháng trôi qua thì có nhiều hơn một người thiệt mạng - học sinh hoặc người thân của họ. Dù vậy, tôi vẫn không nhận ra mối liên hệ với sự việc phát sinh năm trước đó. Tôi chỉ cảm thấy đau xót về những bất hạnh mà các em liên tiếp phải hứng chịu. Rốt cuộc 21 người, bao gồm 12 học sinh và 9 người thân đã mất mạng trong cùng một năm. Sau lễ tổng kết, chủ nhiệm lớp 9-3 kể cho tôi nghe một chuyện. Dường như lớp đã bí mật tăng thêm một người. Một người không có khả năng xuất hiện lại trà trộn vào lớp. Lễ tốt nghiệp vừa kết thúc thì học sinh ấy cũng biến mất. Và tôi chợt nhận ra."

"Như vậy em gái của Minatozaki chính 'người không có khả năng xuất hiện nhưng lại trà trộn vào lớp'. Bởi vì cậu ta đã qua đời năm trước đó."

"Hình như thế ..." Khóe môi run run, cô Shinoda ngập ngừng một lúc rồi mới trả lời. "Thật lòng mà nói thì tôi không dám chắc. Không biết em Sana đây đã kể với em chưa? Những người trực tiếp liên quan đến hiện trường của lớp 9-3 sẽ chẳng thể nhớ 'người dư ra' được lâu. Cùng với thời gian, ký ức đó nhạt nhòa dần và cuối cùng là biến mất. Trên thực tế, chỉ một tháng sau, người giáo viên đã tiết lộ chuyện ấy với tôi quên béng những điều cô ấy từng kể. Và cả trong trí nhớ của tôi nữa, những sự việc cũng trở nên vô cùng mơ hồ. May mà tôi có ghi lại vào sổ."

Giả sử đê bị vỡ khiến nước sông tràn vào thị trấn, và rồi nước rút đi ...

Tuần trước tôi đã nghe Sana thuật lại rằng "có một người ví dụ như thế này". 

Điều hiển nhiên là đã có một trận lụt, nhưng sau cơn lũ thì ký ức về những đồ đạc bị ngập và hỏng của mọi người cũng trở nên mơ hồ. Trường hợp này cũng vậy. Giống như là họ tự nhiên quên đi, chứ chẳng hề bị ép buộc.

"Hiện tượng tương tự lại xảy ra vào năm tiếp theo ở lớp 9-3. Rất nhiều người đã chết. Những người liên quan bắt đầu nhận thấy có điểm bất thường, và sự việc đó vẫn tiếp diễn. Rồi ..." Cô Shinoda luồn những ngón tay vào mái tóc lòa xòa, bới nó lên. "Trong một năm về sau, năm 1978, tôi lại được chỉ định làm chủ nhiệm lớp 9-3, tự mình trải nghiệm mọi chuyện. Bấy giờ đã bị mang tiếng là 'lớp học bị trù ếm'. Và tôi là một thành viên ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top