Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tháng Sáu, tôi còn ghé qua khu phố Minatozaki hai lần nữa. Đích đến là ...

Đôi mắt xanh trống rỗng

Dưới ánh chiều tà Kago

Lần thứ nhất, tôi tạt vào sau khi đến bệnh viện thành phố để kiểm tra lại phổi. Tôi trả tiền tham quan búp bê rồi một mình đi xuống căn phòng trưng bày dưới tầng hầm. Nhưng hôm đó lại không gặp được Sana. Vì tôi cũng không báo trước là mình sẽ đến, nên cũng chẳng rõ cô có ở nhà hay không. Tôi cũng không nhờ bà lão ngồi ở chiếc bàn đặt cạnh cửa ra vào - bà Hirai - gọi cô xuống. Chuyến tham quan những tác phẩm nghệ thuật của nghệ nhân Momo mất chưa đến mười phút. Rồi tôi ra về.

Đến đây mà không gặp được Sana thì đến làm gì chứ ... Mà tại sao tôi lại có cái suy nghĩ ngớ ngẩn này? Càng lúc tôi càng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.

Lần thứ hai, là vào cái ngày cuối cùng của tháng Sáu - thứ Ba ngày 30. Tan học về, màn chiều nhập nhoạng, Sana rủ tôi đến nhà cô.

Hôm đó tôi không lên tầng ba, cũng không gặp Momo. Chúng tôi ngồi chơi trên sô pha ở tầng trệt phòng trưng bày, lúc này vẫn còn vắng khách. Đó là lần đầu tiên tôi nếm thử trà được bà Hirai pha cho. Ít ra cũng ngon hơn hẳn trà đóng lon.

"Ngày mai là sang tháng Bảy rồi." Sana nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng lên tiếng.

Dĩ nhiên tôi hiểu ngụ ý trong câu nói đó của cô. Bắt đầu một tháng mới. Từ ngày mai, chúng ta bắt đầu bước vào thời điểm then chốt.

"Bắt đầu thi cuối kỳ rồi ..." Tuy nhiên, tôi vẫn muốn trêu cô một chút. "Sẽ qua chứ?"

"Đây là vấn đề đáng bận tâm đối với những 'kẻ không tồn tại' à?" Sana bĩu môi.

"Kể thì cũng đúng ha. Nhưng mà ..."

"Sakura này! Tôi muốn đến nhà cậu chơi một lần."

"Ý cậu là ..." Tôi bối rối trước sự chuyển hướng đột ngột của cô. Ruột gan nhộn nhạo lên như thể bị bước hụt cầu thang. "Cơ mà ... Khoan đã. Nhà tớ ở Tokyo?"

"Không. Ở Kagoshima ấy." Sana khẽ lắc đầu, nheo mắt vẻ bình thản. "Ngôi nhà mà cậu đang sống cùng ông bà. Ngôi nhà khi xưa của mẹ cậu."

"Hừm ... Tại sao ...?"

"Thì tự nhiên muốn thế thôi."

Một lúc sau, Sana dẫn tôi xuống tầng hầm. Giai điệu buồn buồn của bản dương cầm trôi lờ lững trong căn phòng kín. Tôi nghĩ có lẽ đây chính là khúc nhạc tôi đã nghe trong lần đầu tiên đến đây, hồi đầu tháng Năm.

Vẫn là không gian lạnh lẽo như hầm mộ. Vẫn là đám búp bê nằm la liệt với những bộ phận đủ hình đủ kiểu. Nhưng hôm nay tôi không còn cái cảm giác mãnh liệt mọi khi, là phải hô hấp thay chúng. Có lẽ do đã quen rồi chăng?

Sana bước đến cuối căn hầm, nơi đặt cỗ quan tài sáu cạnh màu đen buông rèm đỏ, rồi im lìm ngoái đầu lại. Cô dừng bước ngay trước con búp bê trông giống hệt mình, như muốn chắn tầm nhìn của tôi. Rồi ...

Chậm rãi chạm những ngón tay thon thả lên miếng băng che mắt trái. "Có lần ở đây, tôi đã mở thứ này ra cho cậu xem. Phải không nhỉ?"

"Ừm ... Phải rồi."

Con mắt trái luôn được giấu dưới miếng băng gạc trắng. Hôm đó tôi đã nhìn thấy ... Và tất nhiên là tôi còn nhớ rõ.

Một con mắt xanh trống rỗng.

Con mắt xanh phát ra thứ ánh sáng kỳ dị, vô hồn. Hệt như viên ngọc khảm trong hốc mắt của những con búp bê nơi đây.

Tại sao?

Và bây giờ nữa. Chẳng vì lý do gì cả. Tại sao ...?

Không để tâm đến vẻ bối rối của tôi, Sana gỡ miếng băng khỏi mắt trái, sau đó giơ bàn tay phải lên che đi mắt phải. Giờ đây chỉ còn con mắt màu xanh trên nửa mặt bên trái đăm đăm nhìn vào tôi.

"Tôi bị hỏng mắt trái năm bốn tuổi." Đôi môi Sana run run, giọng nói yếu ớt. "Chuyện khi ấy tôi vẫn còn nhớ mang máng. Một khối u ác tính hình thành trong nhãn cầu, phải phẫu thuật cắt bỏ. Một ngày nọ tỉnh giấc, hốc mắt trái đã trống rỗng."

Tôi không nói nên lời. Chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, nhìn đăm đăm vào con mắt xanh của cô như bị thôi miên.

"Thoạt tiên, để lấp chỗ trống đó, bọn họ nhét thử cả tá mắt giả loại thường vào. Nhưng đều chẳng đẹp chút nào. Thế nên mẹ Momo đã chế tạo một con mắt đặc biệt dành riêng cho tôi. Chính là con mắt búp bê này.

Con mắt xanh trống rỗng.

"Không cần phải giấu nó đi đâu." Tôi không định nói, nhưng lời lẽ cứ thế mà tuột ra khỏi cổ họng. "Đừng đeo băng mắt nữa. Tớ thấy nó đẹp mà."

Dứt lời, tôi giật thót, vừa kinh ngạc vừa căng thẳng. Nhịp tim bắt đầu tăng nhanh đến không thể nào kiểm soát được. Thình thịch. Thình thịch. Tôi thật sự không thể nhận ra biểu cảm của Sana, khi tay phải cô che lấy nửa mặt như thế kia.

Mắt trái của tôi là mắt búp bê.

Những lời Sana nói trong lần đầu chúng tôi gặp nhau ở đây như thổi ngược lại vào đại não tôi.

Nó có thể thấy được những thứ không nên thấy. Nên tôi thường phải giấu nó đi.

Tức thì, một linh tính bí ẩn xâm chiếm tâm trí tôi. Lúc đó tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu nói này. Mà cũng chẳng làm cách nào ... Nhưng bây giờ thì sao? Có gì đó đã thay đổi. Tôi cảm giác như vậy.

Thấy được thứ không nên thấy.

Thứ không nên thấy ...

Rốt cuộc là thứ gì chứ?

Nhưng tôi tạm gác thắc mắc đó sang một bên. Linh cảm mơ hồ cho rằng, bây giờ chưa phải lúc để đặt ra câu hỏi đó.

"Về sau tôi mới nghe nói rằng, trong lúc phẫu thuật cắt khối u, tôi đã suýt chết." Lòng bàn tay Sana vẫn che đi con mắt phải. "Nhưng những gì diễn ra lúc ấy đã ít nhiều lưu lại dấu ấn trong tôi. Cậu có tin không, Sakura?"

"Ý cậu là ký ức về trạng thái lúc cận kề cái chết?"

"Chỉ là những cơn ác mộng của một đứa trẻ bốn tuổi trên giường bệnh. Nhưng nói như cậu cũng đúng." Giọng Sana nghiêm túc chưa từng thấy. "Ký ức về trạng thái lúc cận kề cái chết. 'Chết', nó không nhẹ nhàng một chút nào hết. Tuy người ta thường dùng từ 'yên nghỉ', nhưng nó không phải như thế đâu. Nó tối tăm lắm. Chỗ nào cũng đen kịt. Chỗ nào cũng đơn độc."

"Đen kịt và đơn độc ..."

"Phải. Nhưng sống thì cũng thế thôi. Cậu không nghĩ thế à?"

"Có lẽ."

"Suy cho cùng, chúng ta luôn phải đơn độc. Khi chào đời. Và cả lúc chết đi. Cậu hiểu ý tôi chứ?"

"Đơn độc ...?"

"Cho dù mọi người có tỏ ra gắng kết đến đâu, trên thực tế tất cả chúng ta đều đơn độc. Tôi. Mẹ tôi ... Cả cậu nữa, Sakura." Và cô kết thúc bằng câu nói. "Mina, đứa bé ấy ... cũng vậy."

Mina? Là Myoui Mina chăng? Cô em họ xấu số của Sana, nữ sinh đã qua đời ở bệnh viện thành phố hồi cuối tháng Tư.

Hình ảnh lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và Sana trong thang máy bệnh viện lướt qua trong tâm trí. Rõ rệt lạ thường. Như thể nó chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top