Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ Hai, ngày 13 tháng Bảy.

Kể từ khi biến thành kẻ không tồn tại, cứ mười buổi sinh hoạt đầu giờ vào buổi sáng thì tôi vắng mặt đến chín. Thông thường tôi sẽ lẻn vào lớp ngay trước khi bắt đầu tiết một. Và Sana cũng thế.

Nhưng sáng hôm đó, không ai hẹn ai mà cả hai chúng tôi đều vào lớp sớm. Tất nhiên là không chuyện trò hay nhìn ngó bạn học nào cả.

Tôi mở cuốn sách bìa mềm trên lòng, lần đầu tiên sau một thời gian dài lại khát khao muốn đọc. Đây là tập ngắn của Stephen King. Hơn một tháng đã trôi qua kể từ trải nghiệm cận kề cái chết, tôi đã phục hồi được đôi chút khả năng tách biệt tiểu thuyết với thực tế và tận hưởng nó. Điều này khiến tôi cảm thấy mình thật cứng cỏi.

Hôm kia người ta đưa tin rằng mùa mưa ở Kagoshima đã chấm dứt. Mới sáng ra mà bầu trời đã trong và cao lồng lộng, nắng vàng rực rỡ như báo hiệu mùa hè đang tới. Gió thổi vào lớp qua các ô cửa sổ để ngỏ khô giòn hơn tuần trước. Cảm giác sảng khoái vô cùng.

Bất cứ lúc nào tôi quay sang nhìn Sana, vẫn ngồi ở chiếc bàn cuối lớp cạnh cửa sổ nhìn ra sân trường, trông cô đều như một cái bóng với những đường nét nhòe mờ do ánh sáng từ bên ngoài hắt vào. Hệt như cái ngày đầu tiên tôi đặt chân đến đây, hồi đầu tháng Năm ... Nhưng không, cô không phải là một cái bóng. Cô thật sự hiện diện ở đây, bằng xương bằng thịt, trong trẻo tinh khôi. Mới đó mà đã hai tháng trôi qua rồi sao?

Chuông vào học vừa reo, cửa trước bật mở. Cô Bae Yoon Jung, giáo viên chủ nhiệm của lớp, bước vào.

Cô vẫn mặc sơ mi trắng tẻ nhạt như mọi khi. Dáng dấp cử chỉ vẫn cứng nhắc, như mọi khi. Như mọi khi ... tôi ngán ngẩm đảo mắt. Đang uể oải quan sát cô thì bất chợt một linh tính khác lạ dội đến.

Có một vài điểm khác thường. Không còn giống với như mọi khi nữa.

Cô Bae luôn thắt cà vạt ngay ngắn, nhưng hôm nay thì không. Trong tiết sinh hoạt đầu giờ ngắn ngủi, cô thường chỉ cầm theo một tờ danh sách lớp, nhưng hôm nay thì lại ôm khư khư một chiếc cặp đen. Thêm vào đó, mái tóc dài luôn được chải chuốt mượt mà rồi cột lại gọn gàng sau gáy, hôm nay xõa tung, lộn xộn.

Nhìn cô Bae đứng trên bục giảng đối diện với cả lớp, tôi không sao xua được chút hồ nghi lẩn quẩn trong đầu. Quả là khác thường. Ánh mắt cô vô hồn, như thể không nhìn thấy gì, dù mọi thứ rõ ràng ngay trước mắt. Trên hết ...

Thậm chí từ chỗ ngồi của mình, tôi vẫn có thể nhận ra những biến chuyển nhỏ nhặt, rời rạc trên nửa gương mặt cô.

Co giật như mắc chứng liệt cơ cứng. Nhưng nói là run rẩy thì đúng hơn. Xem ra là biểu hiện của bệnh trạng.

Ngoài tôi ra, không biết còn bao nhiêu người trong lớp để ý đến tình trạng bất thường của cô Chủ nhiệm. Tuy tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngồi, nhưng đó đây trong lớp vẫn còn tiếng xì xào.

"Các em ..." Chống cả hai tay lên bàn, cô Bae bắt đầu. "Chào buổi sáng."

Quả nhiên, vừa nghe đã cảm thấy bất thường. Cũng như khuôn mặt, giọng nói của cô căng giật lạ lùng.

Cô Yokoyama không đi vào lớp cùng thầy. Chắc không phải xin nghỉ đâu nhỉ? Bởi Phó Chủ nhiệm cũng đâu cần phải có mặt trong tất cả các buổi sinh hoạt đầu giờ như Chủ nhiệm.

"Các em." Cô Bae lại nói. "Hôm nay, cô phải xin lỗi các em. Sáng hôm nay, cô đứng tại đây, bất kể thế nào ..."

Nghe đến đó, âm thanh xì xào dần lắng lại.

"Cô đã hy vọng các em cùng nhau cố gắng, để sang năm tất cả chúng ta có thể bình an cùng nhau tốt nghiệp. Cô đã hy vọng như thế, cũng đã cố gắng như thế. Dù tháng Năm đã xảy ra nhiều sự việc bi thảm, cô đã nghĩ rằng, bắt đầu lại từ đầu cũng ..."

Cô Bae nói, nhưng mắt không hướng về phía học sinh. Ánh nhìn vô hồn cứ lập lòe chớp tắt.

"Chuyện từ nay về sau, là vấn đề của riêng các em."

Giọng cô vẫn đều đều như thể đang đọc một bài văn mẫu trong sách giáo khoa. Về cơ bản thì điều này cũng không khác mọi khi lắm. Tuy nhiên ...

"Một khi 'nó' đã bắt đầu, thì có vật vã chống cự thế nào cũng đều vô dụng, phải không? Nói cách khác là, có cách gì để chấm dứt 'nó' không? Cô không biết. Không thể nào biết được. Nhưng cô cảm thấy thế cũng chẳng sao ... À không phải ... Nhưng quả nhiên là, với tư cách của một giáo viên chủ nhiệm, cô thật lòng hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực kiên cường khắc phục khó khăn, tất cả an toàn tốt nghiệp vào tháng Ba sang năm. Tuy là hy vọng như vậy, nhưng cô vẫn ... cô vẫn ..."

Thoạt tiên thì không khác mọi khi lắm, nhưng dần dần đã trở nên kỳ dị. Giọng điệu cũng trở nên lè nhè, không tỉnh táo ... Tôi chỉ vừa nghĩ đến thế thì sự việc phát sinh. Giọng cô đột ngột chuyển biến, lệch lạc nghiêm trọng. Cổ họng cô liên tục phát ra những tiếng ùng ục quái đản, chẳng giống âm thanh của một người bình thường chút nào.

Đương khi cả lớp còn ngây đuỗn ra, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top