Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói sáng hôm ấy, thái độ của cô Bae rất bất thường. Cô nín lặng suốt thời gian ngồi ở phòng giáo viên, không mảy may đáp lại hay phản ứng với lời chào hỏi của bất cứ ai. Vẻ mặt thì lộ rõ sự phiền não, trông như người mất hồn ...

Dường như cô Shinoda đã gặp cô Bae trên đường vào trường. Hai người đã dừng lại và trò chuyện trong chốc lát. Bộ dạng của cô Bae lúc ấy rất kỳ quặc, nói đúng hơn là có phần nguy hiểm.

Cô nhắc đi nhắc lại câu "Tôi mệt mỏi quá" "Tôi đuối sức rồi" với giọng điệu thật sự bị tổn thương. Rồi yếu ớt thừa nhận rằng "Tôi không biết phải làm thế nào nữa ...".

Hẳn là đã biết cô Shinoda từng là giáo viên bộ môn Xã hội kiêm Chủ nhiệm lớp 9-3, nên cô Bae nói thêm rằng, "Chắc là cô hiểu." Và nhắn nhủ bằng giọng hầu như không nghe rõ lúc chia tay, "Chuyện sau này trông cậy cả vào cô nhé, cô Shinoda.".

Tất nhiên, những chuyện diễn ra sau đó đã khiến cô Shinoda dằn vặt. Làm sao mà không dằn vặt được cơ chứ? Về sau chúng tôi có nghe cô Shinoda kể lại.

Chính vì thế, ngay tiết sinh hoạt đầu giờ, cô Shinoda đã đến tận phòng học của lớp 9-3 ở tầng ba Khu C để xem thử mọi việc diễn tiến ra sao. Để rồi nghe thấy những tiếng la hét, tiếng khóc của học sinh ...

Khi cảnh sát và xe cứu thương đến nơi thì cô Bae đã tắt thở rồi. Con dao được xác định là dao làm bếp cô Bae mang từ nhà đến.

"Cảnh sát đến điều tra nhà cô Bae và phát hiện một chuyện khủng khiếp ..."

Đây cũng là thông tin cô Shinoda cung cấp cho chúng tôi sau này. Cô đã khai thác được nhiều điều từ viên cảnh sát lấy lời khai.

"Cô Bae vẫn chưa kết hôn, trước giờ chỉ sống với mẹ. Người mẹ đã có tuổi, mấy năm trước bị đột quỵ, kể từ đó nằm liệt giường. Cô Bae không phải kiểu người thích tâm sự chuyện riêng, thế nên rất ít đồng nghiệp biết về gia cảnh này của cô. Nhưng người mẹ của cô ... Khi cảnh sát đến xem, thì bà ấy đã qua đời, ngay trên giường bệnh của mình. Không những thế, nguyên nhân tử vong là ngạt khí vì bị một chiếc gối đè lên mặt. Một vụ giết người rành rành. Cảnh sát cho biết như vậy. Bà chết vào Chủ nhật, ngày 13 tháng Bảy, hoặc trước bình minh hôm thứ Hai, ngày 13. Cái chết của bà, mười phần thì hết tám chín là do cô Bae gây ra ... Hẳn là cô đã kiệt sức vì phải chăm sóc người mẹ già cả bệnh tật, rồi lại bị rơi vào trạng thái bất ổn tinh thần, cuối cùng bị đẩy đến bước phải giết bà. Nhưng cô Bae đáng ra đã có rất nhiều cách lựa chọn sau hành động đó. Cô có thể đi đầu thú, hoặc che giấu sự thật, hoặc chạy trốn. Kết quả cô lại đợi đến khi trời sáng, đến trường, cố ý tự sát trước mặt học trò. Em nghĩ sao về hành động đó của cô Bae? Có thể khái quát bằng một câu, rằng đây là hành động trái với lẽ thường không?"

"Ý cô muốn bao hàm cả 'hiện tượng' ở trong đó phải không ạ?" Tôi vô thức bật ra từ đó. "Nên cô Bae mới ... Nói sao nhỉ? Dùng một cách thức mà thông thường không ai dùng tới để đi đến cái chết."

"Trong trường hợp này, chỉ có thể giải thích như thế mới thấy hợp lý. Mặc dù chúng ta không làm sao chứng minh được." Cô Shinoda lấy ngón tay day day thái dương, giọng hối hận. "Dù sao, khi xem xét toàn bộ sự việc thì cảm thấy, vẫn còn may khi không có học sinh nào liên lụy vào thảm kịch ấy."

Chúng tôi đang ở trong thư viện phụ. Vừa hết giờ học ngày thứ Ba, một hôm sau khi xảy ra sự cố. Sana đi cùng tôi. Nhưng lúc này, về cơ bản thì cô hệt như một con búp bê, chẳng chịu nói năng gì.

"Bất kể thế nào thì ... 'đối sách' đã vô tác dụng." Tôi hạ giọng thốt ra những lời muộn màng. "Cô Bae và mẹ của cô ấy, bà cũng thuộc 'phạm vi' người thân trong gia đình của 'vùng ảnh hưởng'. Hai mẹ con cô ấy sẽ trở thành 'người chết trong tháng Bảy' năm nay. Có phải không ạ?"

"Phải."

"Việc tăng thêm số người 'không tồn tại' đã trở nên vô ích. 'Tai họa' một khi đã xảy ra thì sẽ không ngừng lại. Chúng ta thật sự không thể ngăn nó lại được sao, thưa cô?"

"Thật đáng tiếc. Ta e rằng ..."

Cảm giác ảm đạm dâng lên. Ánh mắt tôi rời khỏi căn phòng nhạt nhòa hướng ra thế giới bên ngoài cửa sổ, bắt gặp sắc xanh đến rợn người của vòm trời sau mùa mưa.

Tai họa năm nay chưa dừng lại đâu.

Dòng máu ồng ộc tuôn trào từ cổ họng cô Bae tựa hồ đã nhuộm đỏ cả nền trời. Ký ức khủng khiếp tái hiện. Tôi bất giác nhắm nghiền mắt, ớn lạnh.

Tai ương chưa dừng lại.

Sẽ còn người phải chết ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top