Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12-2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thôi thôi, nào Sakura. Cũng chẳng còn cách nào khác. Cậu làm gì được đâu. Đừng xuống tinh thần như thế nữa. Dù có tự buộc tội mình rồi kéo bản thân xuống hố sâu thì cũng chẳng thay đổi được điều gì cả."

Sau vụ tự sát giữa lớp học của cô Bae, người đầu tiên bắt chuyện lại với tôi, còn có thể là ai khác nữa ngoài cô nàng tếu táo Kojima Mako. Cậu đã trở lại hình ảnh cô nàng mắt hí dí dỏm sẵn sàng trò chuyện đủ mọi chủ đề trên trời  dưới biển, hệt như trong ấn tượng ban đầu của tôi hồi mới chuyển đến, bất chấp một dạo trước đây cậu còn hoàn toàn phớt lờ tôi ...

Tôi trưng ra thái độ châm biếm thấy rõ. Mako vội vàng phân trần. "Tớ cũng đau lòng lắm chứ. Đồ ngốc này! Tự dưng phải lạnh nhạt với cậu mà chưa hề giải thích gì cả. Đúng là quá đáng mà!" Cậu toét miệng cười, nhưng gương mặt phút chốc liền trở nên nghiêm nghị. Cậu kề sát mặt đối mặt với tôi, thấp giọng. "Cậu đã biết hết mọi chuyện rồi, đúng không? Cậu nói Cô Thủ thư Shinoda ở thư viện phụ đã thuật lại hết cho cậu? Vậy có thể tha thứ cho tớ rồi chứ, Sakura?"

"Tha thứ lâu rồi. Tớ hiểu mà." Tôi nhìn đi chỗ khác, lặp lại với giọng thì thào. "Tớ hiểu. Cũng chẳng có nhiều lựa chọn ... Ý tớ là, các cậu còn có thể làm gì khác được đây? Tớ hiểu."

Bởi nỗ lực tăng số người không tồn tại lên thành hai đã trở nên vô ích, mọi người không cần tiếp tục phớt lờ Sana và tôi nữa. Có tiếp tục cũng chẳng ý nghĩa gì. Cho nên ...

Không chỉ riêng tôi, thái độ của mọi người trong lớp đối với Sana cũng có sự chuyển biến tích cực hơn kể từ sau cái chết của cô Bae. Có lẽ đây không phải là quyết định của cả lớp sau khi thương lượng, mà là sự thay đổi dần dà, vô hình thì đúng hơn.

Chẳng hạn như lúc này, trong bữa trưa ngày thứ Năm, trong khi tôi trò chuyện cùng Mako thì Sana ngồi cạnh tôi. Và Mako đã cư xử với Sana đúng như với một người bình thường, thậm chí cậu ta còn cười và trao đổi với cô vài ba câu nữa.

Mako không phải là người duy nhất. Thái độ của cả lớp giờ đây đã khác hẳn tuần vừa rồi. Không còn ai đối đãi với Sana như thể cô không tồn tại nữa.

Tuy nhiên, tính cách của Sana không thể coi là hướng ngoại, nên sự chuyển biến này cũng diễn ra rất tinh tế. Người ta sẽ chẳng thể nhận thấy nếu không thực sự chú tâm quan sát. Dù vậy, tin tức vẫn sớm lan truyền. Và các thầy cô đã bắt đầu điểm danh, gọi cô phát biểu và lên bảng trả bài.

Minatozaki Sana được tất cả mọi người xung quanh đối xử như một con người thật sự tồn tại.

Tất nhiên đây là cách xử sự đúng đắn. Điều lạ lùng là, trong khi cái đúng đắn đó diễn ra trước mắt, tôi lại thấy có phần thiếu tự nhiên.

Sau cái chết quái đản nọ, phòng học của lớp 9-3 trên tầng ba Khu C ngay lập tức bị phong tỏa. Cả lớp nhanh chóng được dời sang một căn phòng trống ở Khu B (riêng bộ bàn ghế cũ xì của Sana bị bỏ lại phòng học cũ). Giải pháp cho vấn đề thiếu vắng Chủ nhiệm đương nhiên là để cô Yokoyama Phó Chủ nhiệm đảm đương thay.

Chuyển đến phòng học mới ở Khu B, sự trống vắng trong lớp có thể nhìn thấy khá rõ rệt. Hơn một nửa lớp bỏ về nhà ngay sau khi xảy ra sự cố hôm đầu tuần, điều này có thể hiểu được. Hôm sau và hôm sau nữa, số học sinh nghỉ học với lý do sang chấn tâm lý sau cái chết của cô Bae tăng lên đáng kể.

"Cũng phải thôi." Mako tặc lưỡi. "Chẳng ai chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp như thế mà không chấn động. Muốn lánh xa nơi này một thời gian cũng là chuyện thường tình thôi. Ngay như tớ, nếu chúng ta vẫn còn phải tiếp tục học ở cái phòng học đó thì tớ sẽ nghĩ."

"Đợt này Juri vắng mặt suốt nhỉ?"

"Cậu ấy nhát hơn bất cứ người nào tớ từng gặp, từ khi còn bé đã thế. Thêm nữa nữa cậu ấy ngồi ngay hàng đầu tiên. Thực sự tớ lấy làm ngạc nhiên là cậu ấy không ngất đi kìa."

Mako phán thẳng thừng. Nhưng tự đáy lòng, hẳn đấy là sự yêu thương dành cho người bạn thân từ thuở thiếu thời mà cậu vẫn thường gọi đùa là "ác duyên".

"Tối qua tớ thử gọi điện cho cậu ấy, nghe giọng thì xem chừng đã lấy lại tinh thần." Hít một hơi, Mako nói thêm. "Tớ không tài nào tin nổi. Cậu ấy nói ngày mai sẽ có mặt."

"Chắc sẽ có những người nghỉ hẳn một mạch đến tận kỳ nghỉ hè nhỉ? Đằng nào cũng chỉ còn vài ngày nữa ..."

"Hẳn rồi." Không chút chần chừ, Mako đáp.

Sana vẫn ngồi yên lặng lắng nghe cuộc chuyện trò của chúng tôi, đến đây thì lẩm bẩm. "Lúc này đã có người rời khỏi thị trấn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top