Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rời khỏi thị trấn?"

Mako há hốc mồm, lộ vẻ kinh ngạc. Sana khẽ gật đầu, đáp lời cậu.

"Phải. Tôi nghe bảo có rất nhiều người làm thế hằng năm. Cứ đến dịp nghỉ hè là lại rời khỏi Kagoshima một thời gian."

"Bởi vì tai họa không diễn ra ngoài Kagoshima. Ý cậu là thế hả Sana? Tớ không rõ nữa nên không biết chuyện này có thật không?"

"Theo lời cô Shinoda thì ... Dù sao cũng nhiều khả năng lắm."

"Hừm. Vậy là những học sinh 'đi lánh nạn' đã kể hết mọi chuyện cho người thân trong gia đình?"

"Có thể lắm. Nhưng tiết lộ bí mật này cho người, kể cả người thân trong gia đình, là một điều cấm kỵ. Vậy nên ... Vấn đề rối rắm hơn rồi đây."

"Hừm ..."

Mako chun mũi. "Phải rồi." Và nhìn sang Sana. "Dù sao thì cậu cũng thật sự kỳ lạ đấy Sana. Cậu cũng bị mắc kẹt vào vụ này, thế mà cậu lại tỏ ra lạnh nhạt ... như thể đây là chuyện của người khác vậy."

"Vậy sao?"

"Thậm chí tôi còn nghĩ cậu là ..." Mako ậm ừ một chốc, rốt cuộc cũng chịu nói nốt, giọng cố tình tỏ ra dửng dưng. "Có thể dưới vẻ bề ngoài đó, cậu chính là 'người dư ra' của năm nay ..."

"Tôi sao?" Nét cười tinh nghịch ánh lên con mắt phải của cô, con mắt không bị băng gạc che đi.

"Dù rằng tớ cảm thấy không đúng lắm ..."

"Ừm. Nhưng nghe nói rằng, chính bản thân 'người dư ra' trà trộn vào lớp cũng không biết thật ra mình chính là 'kẻ đã chết'. Nên cũng có thể ..."

Giọng điệu Sana đã chuyển sang đùa cợt. Nhưng tôi nhớ rõ, trước đây khi chúng tôi nói đến chủ đề này ở nhà cô, cô đã bình thản khẳng định với tôi điều khác hẳn.

Tôi biết chắc mình không phải là 'kẻ đã chết'.

Sao lại thế nhỉ? Sao cô có thể quả quyết như thế chứ? Nghi vấn không khỏi vẩn lên trong đầu tôi.

"Trên thực tế, người đó có thể chính là cậu đấy Mako ạ!" Sana nở thêm một nụ cười mỉm rợn tóc gáy. "Cậu nghĩ sao?"

"T-tớ á ..." Mako ré lên, mắt trợn tròn. "Không thể nào! Thôi nào ... Đừng có đùa thế chứ."

"Cậu có chắc là 'không thể nào' không? Kojima Mako?"

"Này nhé! Tớ vẫn đang sống sờ sờ ra đây nhé. Vẫn còn thèm thuồng đồ ăn lẫn của cải trần thế lắm nhé. Không có một manh mối nào cho thấy tớ đã chết cả. Nói không phải khoe đâu, nhưng tớ nhớ cực rõ những điều đã xảy ra trong đời mình, kể từ khi còn bé tí."

Quan sát phản ứng quá khích của Sana, tôi không thể nín cười. Tuy nhiên ...

Điều này không có nghĩa có thể loại cậu ta ra khỏi khả năng tình nghi rằng cậu ấy thực sự là người dư ra của năm nay. Tôi cố gắng trấn tĩnh để suy nghĩ.

'Kẻ đã chết' là ai?

Câu hỏi viết trên mặt bàn của Sana bỗng trở nên thực tế hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top