Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mang theo cuốn băng vừa phát hiện được, chúng tôi chuồn khỏi khu vực bị hạn chế rồi rút êm xuống phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mỹ thuật. Tới nơi cũng đã hơn 5 giờ chiều, muộn hơn tôi tưởng. Không ngờ thời gian trôi nhanh thế.

"Ở đây có đài hay đầu phát băng gì không?" Mako vừa đảo mắt quanh phòng vừa hỏi Moe.

"Lấy đâu ra." Cô nhóc họ Goto, vẫn còn run run sau "chuyến phiêu lưu" nho nhỏ vừa rồi, ỉu xìu trả lời. "Đây là Câu lạc bộ Mỹ thuật mà."

"Thế thì làm sao mà nghe được thứ này?" Mako bức bối đưa tay vuốt mớ tóc mái lòa xòa. "Thu gì không thu, lại thu vào cái loại băng cũ mèm này."

"Mười lăm năm trước làm gì đã có đĩa MD hay CD."

"Kể cả như vậy, nhưng mà ... Nhà tớ không có thứ gì có thể chạy được loại băng cũ này cả."

"Nhà tớ có." Moe nói, rồi quay sang vỗ vai tôi. "Cậu thì sao, Sakura?"

"Không biết nữa ..."

Thiết bị âm thanh duy nhất tôi có là máy nghe đĩa cầm tay mang về từ Tokyo. Tôi chưa từng thấy ông bà nghe nhạc bằng bất cứ loại máy móc nào khác ngoài ti vi.

Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu dì Yuihan có đài cassette trong phòng. Nhưng ...

"Vậy thì tới nhà Moe đi." Mako tuyên bố.

"Được." Moe gật đầu. Rồi đột nhiên kêu lên. "Khoan ... Ôi không! Nhìn này ..."

Nhẹ nhàng nâng hai tay đang giữ cuốn băng lên, cậu chỉ cho chúng tôi xem.

"Nhìn đi. Khó nói lắm. Mà hai cậu thấy không? Dây bên trong bị đứt rồi ..."

"Ôi trời ..."

"Chết tiệt! Phải làm sao đây?"

"Chắc nó bị dính vào băng dính trong lúc bọn mình tìm cách lôi ra."

"Trời ơi ..."

"Bây giờ phải làm sao?"

"Như thế này sợ không nghe được ..."

"Cậu nói nghiêm túc chứ?"

"Sao chị ta không cho vào hộp trước khi dán băng dính chứ?"

"Điên mất thôi!"

Tiếng ve trên tán cây ngay bên ngoài cửa sổ ngân ngập không gian, lúc này cứ rền rền dậm dọa.

"Bọn mình nên làm gì đây?" Mako rền rĩ, bồn chồn hỏi. Đây đã là lần thứ ba cậu ta lặp lại câu hỏi này rồi.

Nhưng Moe vẫn bình tĩnh đáp. "Tớ nghĩ nếu sửa thì vẫn nghe được."

"Hả? Cậu biết sửa á?"

"Chắc cũng không khó lắm."

"Tuyệt vời! Vậy bọn mình gửi gắm nó cho cậu."

"Cậu chắc chứ?"

Tôi nắm lấy cánh tay Moe, muốn cho cậu ta một cơ hội chối từ. Nhưng cậu ta chỉ vỗ nhẹ lên bàn tay tôi, rồi nghiêm trang gật đầu.

"Tớ sẽ cố hết sức. Nhưng chắc phải mất một lúc đấy."

Vậy là chúng tôi rời khỏi Câu lạc bộ Mỹ thuật.

Hoàng hôn đã buông, ngay sau khi cả ba chúng tôi vừa bước ra khỏi cánh cổng trường. Bầu trời phía Tây đã chuyển sang đỏ sẫm, màu sắc tươi thắm, diễm lệ đến mức phi thực. Đang ngắm cảnh chiều, lòng tôi bỗng nhiên xao động, mắt chợt cay cay. Suốt kỳ nghỉ hè năm ngoái, có nằm mơ tôi cũng chẳng ngờ rằng chỉ một năm sau đó thôi, tôi lại bị kéo vào một cuộc "phiêu lưu" hãi hùng như thế này.

Đúng lúc đó ...

Trên đường ra bến xe buýt, chúng tôi nghe tiếng huyên náo từ xa vọng lại. Xe cứu thương  và cả xe cảnh sát thay nhau hụ còi inh ỏi.

"Có chuyện gì nữa đây?"

"Tai nạn à?"

"Chắc thế."

"Chúng ta phải cẩn thận mới được."

"Ừ ..." Tôi khẽ gật đầu với hai người bạn.

Chúng ta phải cẩn thận mới được.

Nhất là đối với những tai nạn hy hữu.

Những câu dặn dò của chị Sashihara, không hiểu sao, lại vang vọng lên trong tâm trí tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top