Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ tư của kỳ nghỉ hè, đêm 25 tháng Bảy, sau một thời gian dài, tôi trò chuyện cùng bố đang ở tận Ấn Độ.

"Chào con gái. Con đang nghỉ hè, phải không? Dạo này thế nào rồi?"

Những lời đầu tiên của bố vẫn vô tự lự như thế, bởi ông luôn chẳng biết gì về những thứ đang diễn ra.

"Con nghĩ rằng vẫn ổn cả."

Tôi đáp với giọng điệu hệt mọi khi. Tôi có cảm giác không hay ho lắm nếu kể cho bố nghe về những chuyện đang xảy ra ở đây. Mà nó cũng sẽ chẳng đem lại chút lợi ích nào cả.

"Nhân tiện bố hỏi này. Sakura, con có biết ngày kia là ngày gì không?"

Nghe bố hỏi, tim tôi nhảy thót lên, nhưng lại đều giọng trả lời như thể chẳng có gì nghiêm trọng. "Uầy! Vậy là bố nhớ ạ?"

"Tất nhiên là bố nhớ chứ." Giọng ông cao hơn một chút.

Ngày kia, ngày 27 tháng Bảy, là ngày giỗ của mẹ tôi. Mẹ Paruru của tôi qua đời mười lăm năm trước, ở chính thị trấn này.

"Hiện con đang ở Kagoshima à?"

"Dạ."

"Con không định quay lại Tokyo một chuyến sao?"

"Ý bố là dù chỉ có một mình con thì cũng nên đi tảo mộ?"

"Không. Bố sẽ không bảo con làm điều gì quá sức. Đằng nào thì chúng ta cũng chưa đặt lịch."

"Dạ. Con đang tự hỏi mình phải làm thế nào ..." Hài cốt của mẹ tôi không ở Kagoshima mà được chôn trong khu lăng mộ của gia đình Miyawaki tại Tokyo. Vào ngày giỗ mẹ hằng năm, bố và tôi cùng nhau đến tảo mộ. Theo tôi nhớ thì chúng tôi chưa từng bỏ sót một năm nào. "Tuy nhiên con cũng dự định là, dù chỉ có một mình thì cũng định quay về độ một vài ngày."

Nhưng nếu đã quay về rồi thì làm gì có chuyện "một vài ngày". Đằng nào cũng đang là kỳ nghỉ hè. Nếu rời khỏi Kagoshima, ít ra thì tôi cũng phải lo lắng về những tai họa có thể giáng xuống đầu mình suốt khoảng thời gian đó. Ít ra là như vậy. Tuy nhiên ...

"Cuối cùng thì con vẫn quyết định là thôi." Tôi nhẹ giọng nói vào điện thoại. "Suy cho cùng thì mẹ cũng sinh ra ... và qua đời ở đây. Nên con nghĩ cũng không cần phải lặn lội lên Tokyo để thăm mộ mẹ đâu."

"Thật thế." Bố ngay lập tức đồng tình. "Chào ông bà hộ bố nhé. Bố sẽ gọi cho ông bà sớm thôi."

"Vâng ạ."

Thật ra, tôi không trở lại Tokyo trong kỳ nghỉ hè này, lý do đặc biệt nhất là ... vì Sana. Tôi chán ghét cái ý nghĩ phải để lại cô ở cái thị trấn này trong khi bản thân thì chạy trốn khỏi vùng ảnh hưởng.

Một lý do khác được đưa ra xem xét chính là chuyến cắm trại vào tháng Tám. Tôi nên đi và tham gia mọi thứ có thể để chặn đứng tai họa chứ, phải không? Cảm giác tuy chưa chắc chắn nhưng vẫn hết sức mạnh mẽ.

"Bố ơi?" Tôi chợt nghĩ đến một điều có thể nhân cơ hội này để hỏi, liền hạ giọng thỏ thẻ. "Con hỏi bố về mẹ được không?"

"Ừm. Mẹ con đẹp lắm. Khả năng đánh giá đàn ông cũng rất tuyệt nữa."

"Không phải chuyện đó ..."

Trong lần nói chuyện trước, tôi có nhắc đến lớp 9-3 của Bắc Kago, nhưng xem ra nó chẳng gợi lại được chút ký ức nào trong bố. Có phải mẹ chưa từng kể cho ông về lời nguyền ở lớp 9-3? Hay mẹ có kể nhưng bố đã quên rồi? Khó mà phán đoán được sự việc đã diễn ra như thế nào.

"Bố đã trông thấy ảnh mẹ hồi Trung học Cơ sở bao giờ chưa?" Tôi có thể hình dung cảnh bố đang nghẹo đầu nghĩ ngợi bởi câu hỏi của tôi. "Bữa trước con cũng nhắc đến thời Trung học Cơ sở của Paruru nhỉ?"

"Con đang học cùng trường với mẹ, nên con nghĩ ..."

"Bố nhớ là hồi đính hôn có xem qua kỷ yếu Trung học Cơ sở của mẹ con. Cả cuốn kỷ yếu Phổ thông nữa. Đẹp lắm, Paruru ấy. Xinh ghê hồn luôn!"

"Mấy cuốn kỷ yếu vẫn còn ở Tokyo chứ ạ?"

"Ừ. Nó nằm đâu đó trong phòng làm việc của bố."

"Có còn tấm ảnh nào khác nữa không ạ?"

"Hở ...?"

"Ngoài ảnh tốt nghiệp thì còn tấm ảnh nào khác của mẹ không? Mẹ có giữ tấm ảnh nào từ thời Trung học Cơ sở không ạ?"

"Chắc chắn là bố không vất bỏ đi thứ gì ... Nhưng có ảnh nào ngoài cuốn kỷ yếu không ấy hả? Ừm ... Mẹ con không thuộc kiểu người nâng niu những tấm ảnh như thế."

"Vậy là ..." Tôi buộc phải hỏi câu đó. "Ảnh chụp chung với những thành viên trong lớp vào ngày mẹ tốt nghiệp Trung học Cơ sở ấy? Bố đã xem bao giờ chưa?"

Một khoảng lặng kéo dài vài giây. Tín hiệu xì xèo yếu ớt, rẹt rẹt. Cuối cùng ... "Bức ảnh đó làm sao con?" Bố hỏi với giọng cảnh giác.

"Ừm ... Nghe đồn bức ảnh đó lạ thường lắm ..." Tôi bỗng trở nên cà lăm. "Kiểu như ảnh ma ..."

"Ảnh ma?" Giọng bố lộ vẻ bất lực. "Bố không hiểu nổi tại sao lại có cái loại tin đồn kiểu đó. Nhưng mà Sakura này, con tin thật à? Cái loại ảnh ma ..."

"Không. Con chỉ ... Ý con là ..."

"Hừm." Giọng bố vẫn không đổi. "Nào nào, Sakura, chờ đã. Nhắc mới nhớ ... Hình như trước đây Paruru có kể một chuyện tương tự. Lâu lắm rồi."

"Thật ạ?" Tôi bất giác xiết chặt điện thoại hơn. "Mẹ đã nói gì?"

"Mẹ con kể là mẹ có một bức ảnh đáng sợ. Có hình hồn ma thì phải. Và ... Ừ, hồi đấy Paruru học Trung học Cơ sở."

"Bố đã trông thấy bức ảnh đó bao giờ chưa?"

"Chưa." Bố đột ngột hạ giọng. "Nghe qua loa thôi. Bố không nói là muốn xem hay yêu cầu mẹ con cho xem. Hơn nữa, mẹ con nói rằng không muốn để nó ở gần mình, nên đã để nó ở lại nhà mẹ đẻ."

"Ở đây á?" Tôi kinh ngạc ré lên. "Tức là nó ở trong ngôi nhà này?"

"Phải. Chỉ hiềm là bố không biết nó có còn đến bây giờ hay không."

"Vâng ... Cũng có lý ạ." Tôi vừa trả lời vừa tự nhủ. Phải đi hỏi bà ngoại Mayuyu ngay mới được.

Có lẽ tấm ảnh nằm trong căn phòng mẹ ở trước khi cưới, hoặc cũng có thể trong kho chứa đồ. Nơi nào đó tương tự. Những món đồ cũ của mẹ vẫn ở đâu đây chưa biết chừng. Nhiều khả năng ...

"Này Sakura! Có chuyện gì bất thường ở Kagoshima à?" Bố hỏi, hẳn đã nghi ngờ thái độ lạ lùng của tôi.

"Không có gì đâu ạ. Mọi thứ vẫn ổn cả." Tôi đáp ngay tắp lự. "Chỉ có hơi tẻ nhạt thôi. À nhưng mà con đã có vài người bạn thân. Tháng sau lớp còn tổ chức đi cắm trại nữa."

"Thế à?" Giọng bố không hiểu sao dè dặt lạ thường. "Mẹ con là một người phụ nữ đặc biệt. Tình cảm bố dành cho mẹ đến tận hôm nay vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi một chút nào. Thế nên, đối với bố thì con là ..."

"Con biết. Con biết ạ."

Tôi luống cuống cắt ngang lời. Nếu để đến lúc bố sa đà thổ lộ "Bố yêu con, con gái!" hẳn tôi sẽ đâm nghi rằng ông bị say nắng Ấn Độ mất rồi.

"Con sẽ trò chuyện với bố sau." tôi nói. Dứt lời, tôi vừa ấn ngón cái lên nút tắt cuộc gọi, vừa khẽ khàng thốt. "Con cảm ơn bố!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top