Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minegishi Minami.

Đó là tên của người đã mang lại thông tin mới.

Minegishi tốt nghiệp trường Trung học Nữ sinh Bắc Kagoshima năm 1983, nghĩa là cùng khóa với dì Yuihan. Chưa hết, năm lớp Chín chị ta còn học cùng lớp với dì, cũng là một thành viên của lớp 9-3.

Sau khi tốt nghiệp một trường Trung học Phổ thông trong vùng, Minegishi lên Tokyo học Đại học, ra trường làm việc cho một ngân hàng tầm cỡ, nhưng chỉ được vài năm đã bỏ việc, trở về nhà bố mẹ ở Kagoshima rồi phụ giúp gia đình kinh doanh.

Minegishi là một khách quen ở quán của chị Park.

"Mỗi tuần chị ấy đến đây vài lần. Tớ biết chị ấy từng theo học ở Bắc Kago, nhưng đến đầu tháng này mới phát hiện cũng là học sinh của lớp 9-3."

Đến đây, chị Park đích thuật lại cho chúng tôi nghe.

"Đã nghe Moe kể biết bao nhiêu là chuyện, nên chị quyết định tham gia. Chị dò hỏi Minegishi xem năm chị ấy học có ai là 'người dư ra' trà trộn vào lớp không. Bấy giờ chị ấy đã uống say mèm, nhưng vẫn giật thót người. Và ..."

Chẳng khẳng định cũng chẳng phủ định thắc mắc của Park Haeyoon, Minegishi cứ thế gục mặt xuống quầy bar nơi chị đang ngồi, vùi đầu vào hai lòng bàn tay. Được một lát thì lắp bắp tuôn ra hàng tràng, không cần ai thúc giục.

Câu chuyện như sau:

"Lời nguyền năm đó ... Là bởi vì ... Không phải lỗi của tôi. Tôi chẳng làm gì sai cả ... Bởi vì tôi, mọi người ... Tôi đã cứu. Tôi đã cứu họ ... Tôi muốn nhắn nhủ lại. Không thể không nhắn ... Thế là, kín đáo, bí mật, tôi giấu nó ... Tôi giấu nó ở phòng học ..."

Chị líu lưỡi, câu chuyện chỉ còn rặt những tiếng rên rỉ than thở. Sau đó, túy lúy càn khôn, chị loạng choạng rời khỏi quán, không nói thêm bất cứ một lời nào.

"Em không hiểu. Như thế có nghĩa là gì?"

Tôi không nhịn được buộc miệng. Chị Park hơi nghiêng đầu, vẻ bối rối.

"Chị cũng không rõ. Chuyện chị vừa kể chỉ mới diễn ra tuần trước, vào một buổi tối. Sau hôm đó Minegishi-san có trở lại quán vài lần. Lần nào chị cũng có gợi chuyện, nhưng chị ấy chẳng nhớ gì cả."

"Chẳng nhớ những điều đã nói ấy ạ?"

"Ừ. Dù có bị gặng hỏi thế nào, chị ấy cũng chỉ đáp 'không biết' hay 'không nhớ gì cả' với vẻ hoang mang. Chuyện lớp 9-3 mười lăm năm về trước gặp đủ thứ 'tai họa' do một 'lời nguyền' mang lại thì chị ấy nhớ. Nhưng những điểm then chốt như 'Ai là người dư ra?' hay 'Vì sao tai họa lại ngưng ngang?' thì chị ấy chẳng nhớ được gì cả."

"Chị có nghĩ chị ta biết nhưng giấu không?"

"Xem chừng không phải." Chị Park lại nghiêng đầu lần nữa. "Có thể là vì đêm đó Minegishi-san uống say quá, tiềm thức vô thức hồi tưởng lại một vài điều. Chị có cảm giác như thế."

Sau một thời gian nhất định, ký ức về kẻ đã chết năm xưa sẽ mờ nhòa và biến mất. Chắc hẳn tình trạng đó đã xảy ra với cựu học sinh Minegishi này.

Mười lăm năm trôi qua, có lẽ một mảnh ký ức nhỏ vụn đã sống dậy trong một thời điểm ngẫu nhiên khi chị ta say ngất ngư. Có thể không? Không ai dám khẳng định là không. Tôi nghĩ thế.

"Có điểm đáng chú ý trong câu chuyện này, đúng không?" Mako hỏi và nhìn vào mặt tôi. "Cậu cũng nhận ra, phải không?" Lần này là quay sang Moe.

Moe cụp mắt xuống, và tôi, đang cắn ống hút trong ly đá chanh, đáp. "Chắc chắn rồi."

"Cắm trại và lên đền cầu khẩn thì cũng được thôi." Mako nghiêm nghị gật đầu. "Nhưng từ giờ đến lúc đó mà mà chỉ biết thấp thỏm chờ đợi thì cũng vô vị. Nhỉ?"

"Ý cậu là sao?"

"Cậu không suy luận được điều gì từ câu chuyện của chị Park à? Cái chị Minegishi đó rốt cuộc muốn diễn đạt điều gì?"

"Điều gì?"

"Chị ta nhấn mạnh rằng 'Tôi đã cứu họ', đúng chưa? Chị ta đã cứu được mọi người. Và để mách bảo các thế hệ sau thì chị ta còn kín đáo gửi 'nó' lại."

"Kín đáo, bí mật, giấu nó trong lớp?"

"Phải rồi. Chị ta đã kín đáo giấu nó đi, nghĩa là không ai biết nó ở đâu? Tuy vẫn chưa rõ 'nó' là gì, nhưng nhất định là liên quan chặt chẽ đến 'lời nguyền' ... Các cậu hiểu chứ?"

"Cậu diễn giải ra thế thì cũng hiểu rồi ..."

"Đúng không? Đúng không?" Mako trầm giọng, nghiêm túc nói. "Vậy nên chúng ta cần phải đi tìm 'nó'."

Tôi gật đầu thay cho lời hưởng ứng rồi quan sát phản ứng của Moe. Cậu đang cuối đầu, rúm người lại.

"Ai sẽ đi tìm?" Tôi quay sang nhìn Mako, hạ giọng.

"Tớ đã nói rồi mà." Mako lạnh giọng đáp, vẻ hiển nhiên, dù cho không biết cậu ta quả quyết đến chừng nào. "Chúng ta. Cậu, tớ và Moe. Dù sao thì Moe cũng là người đầu tiên được chị Park kể cho nghe."

Vẫn co rúm người, Moe thở dài thườn thượt.

"Tớ còn muốn rủ thêm Juri nữa. Nhưng cậu ấy chỉ được cái học giỏi với nghiêm túc thôi, còn lại thì nhát như cáy ấy. Mà Sakura này, sao cậu không rủ thêm Sana?"

"Ừm." Nghe đến đây thì Moe, phút trước còn run rẩy rúm ró cả người lại, ngẩng phắt đầu lên nhìn tôi cười đểu. "Rủ thêm Sana đi chung cho vui đi Sakura!"

"Này!" Tôi mím môi bực bội, trừng mắt nhìn cả hai tên trước mặt. "Đã nói tớ và cậu ấy không có gì rồi mà."

"Ừa. Bọn này biết mà." Hai tên đó đồng thanh la lên rồi phá ra cười ha hả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top