Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng nói vậy, nhưng ...

Chỉ hơn một tiếng sau, tôi đã có mặt ở phòng trưng bày búp bê của con phố Minatozaki.

Quả thật chúng tôi, ý là tôi và Sana, thật sự chúng tôi không có gì với nhau. Nhưng đúng là kéo thêm cô ấy vào chuyện này thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ừ. Tôi nghĩ vậy đấy. Mà tại sao tôi lại quá bận tâm xem mấy tên nhí nhố bọn Mako nghĩ gì về mối quan hệ giữa tôi và cô ấy chứ. Ừ. Mắc gì phải quan tâm.

Nên tôi sẽ kể hết những điều vừa biết được cho cô ấy. Quyết định vậy đi. Vừa rời khỏi quán của chị Park, chia tay Mako và Moe, tôi liền gọi vào máy bàn nhà Sana.

Momo là người bắt máy. Cũng giống như một tháng rưỡi trước, khi tôi gọi lần đầu, giọng bà thoáng nét ngạc nhiên, hay bất an (?) nhưng ngay khi tôi vừa xưng tên, bà nhận ra tức thì. "Ồ. Cháu là Miyawaki đấy à!" rồi chuyển máy cho cô con gái.

"Tớ đang ở gần trường." Tôi bảo với Sana, cố dùng giọng bình thản trấn an nhịp tim đập loạn lên mỗi khi tiếp xúc với cô. "Bây giờ tới nhà cậu thì có phiền lắm không?"

"Không sao." Chẳng mảy may thắc mắc lý do, Sana đáp. "Gặp nhau dưới tầng hầm nhé. Chắc chẳng có khách đâu."

"Được đấy."

Bà Hirai cho tôi vào miễn phí, tôi tiến thẳng  xuống tầng hầm. Sana đã chờ sẵn dưới đó. Cô đứng cạnh cỗ quan tài màu đen đặt cuối phòng, bên trong là con búp bê giống hệt mình. Trang phục mộc mạc với quần jean đơn giản và áo thun trơn. Chiếc áo nhợt nhạt như màu váy của con búp bê trong quan tài.

Tôi vẫy tay chào rồi tiến thẳng đến chỗ cô. Không hiểu sao lại buộc miệng thốt ra câu hỏi quấy nhiễu mình suốt bao lâu nay.

"Này, con búp bê ấy ..." Tôi nhẹ kéo kéo góc áo Sana nhằm thu hút sự chú ý của cô. "Nó được làm theo nguyên mẫu là cậu à? Lần đầu chúng ta gặp nhau ở đây, cậu có nói ... Đại khái thì nó chỉ là một nửa của cậu thôi. Thế nghĩa là sao?"

"Thậm chí chưa đến một nửa."

Sana đáp. Phải. Đúng là cô đã từng nói thế.

Nhưng nó chỉ là một nửa của tôi thôi. Thậm chí còn chưa đến một nửa.

"Nó ..." Mắt Sana u uất hướng đến cỗ quan tài. "Nó là đứa trẻ do người ấy sinh ra mười ba năm về trước."

"Momo sinh? Vậy ra đây là em gái của cậu?"

Sana chưa từng kể là mình có anh chị em. Trước nay tôi cứ tưởng cô vốn là con một.

"Đây là đứa trẻ mà người đó sinh ra mười ba năm về trước. Nhưng lại ra đi trước khi kịp chào đời. Trước cả khi Momo kịp đặt tên cho."

"Á ..."

Cậu có em gái ... hay chị gái gì không?

Tôi nhớ đã từng hỏi Sana như vậy, và cô chỉ khẽ lắc đầu. Tại sao lại thế? Nếu bây giờ tôi hỏi lại, thể nào cũng sẽ chỉ nhận lại mấy câu trả lời kiểu bởi vì đó là câu hỏi thì hiện tại.

"Đúng là Momo lấy tôi làm mẫu, nhưng người ấy làm ra con búp bê này với những xúc cảm dành cho đứa con yểu mệnh của mình, đứa trẻ mà bà không thể đưa đến thế giới này. Bởi thế nên nó chỉ là phân nửa của tôi. Có thể còn ít hơn."

Bởi tôi là con búp bê của bà.

Tôi nhớ lại cách Sana mô tả mối quan hệ của mình và Momo. Thật là ...

Tuy sống, nhưng không hiện hữu.

Cảm giác rối loạn, tôi không biết nên đáp lại thế nào.

Chậm rãi bước tách ra khỏi cỗ quan tài, Sana nhướng mày nhìn tôi. "Mà có chuyện gì đây?" Chủ đề đột ngột thay đổi. "Tự dưng cậu gọi cho tôi. Cứ như có chuyện lớn lắm vậy."

"Cậu ngạc nhiên không?"

"Hơi hơi."

"Tớ vừa đi gặp Mako và Moe về. Họ hẹn gặp tớ ở quán cà phê gần trường của chị gái Moe."

"Và?"

"Và ... Ừm. Tớ nghĩ nên kể cho cậu nghe."

Điệu cười hì hì nham nhở của Mako lướt qua tâm trí tôi, mồm miệng cậu ta còn léo nhéo "Xời ơi Sakura à! Rốt cuộc thì cậu cũng đi hót hết với Sana hả?". Tôi hung hăng trừng mắt với khuôn mặt cà chớn của Mako trong đầu ... rồi kể cho Sana nghe về thông tin mới mà chúng tôi vừa thu lượm được.

"Cậu ấy định sẽ tìm ở đâu?" Nghe tôi kể xong, Sana yên lặng một lát rồi hỏi.

"Khu học xá cũ." Tôi đáp. "Phòng học ở Khu O, phòng học của các lớp 9-3 thời xưa. Cậu từng nói bộ bàn ghế dành cho 'người không tồn tại' được đưa ra từ đó phải không?"

"Phải rồi. Nhưng theo nội quy thì các cậu không được đi lên tầng hai của khu học xá cũ đâu. Nhớ không?"

"Đang kỳ nghỉ hè. Cứ lượn lờ quanh đấy rồi lẻn vào. Đằng nào cũng chưa biết chúng ta sẽ tìm được gì, có khi chẳng có gì. Nhưng ít nhất thì vẫn phải thử đã."

"Hừm." Sana thở hắt ra một hơi. "Có nên kể với cô Shinoda không? Tớ nghĩ là cô sẽ giúp, nếu cậu ..."

"Tớ nghĩ là nên kể. Nhưng chưa biết phải nói lại thế nào với Mako. Cậu ta đang say sưa phiêu lưu mạo hiểm, có khi lại khăng khăng đòi chỉ dựa vào sức chúng ta thôi ấy."

Sana chỉ "Ừm" một tiếng rồi lại chìm vào im lặng. Rõ ràng là không thể ngăn được tò mò mà. Tôi nghĩ ngợi, rồi hỏi cô. "Cậu có muốn tham gia không, Sana?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top