Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi còn chưa vào tiểu học, khi mà các ký ức vẫn còn chưa hình thành được hệ thống một cách rõ ràng, tôi đã từng xem một cuốn băng ghi nhãn Dracula. Phim sản xuất từ trước khi tôi ra đời rất lâu, bởi hãng phim danh tiếng Hammer Film Production. Đó là lần đầu tiên tôi xem phim kinh dị. Lúc đó xem phim cùng bố. Những cuốn băng khác cũng thuộc series Dracula mà ông sưu tập vì yêu thích.

Bấy giờ, dù còn bé, tôi đã đặt ra những câu hỏi có chiều sâu. Tại sao mặt trời lại lặn ngay khi nhân vật chính tới lâu đài Dracula? Ma cà rồng là một quái vật đáng sợ, nhưng lại có khá nhiều điểm yếu. Nổi bật trong số đó chính là sợ ánh mặt trời. Nếu ban ngày ban mặt thì anh ta đã chẳng hề hấn gì, vậy thì tại sao nhân vật chính, vì muốn chiến thắng ma cà rồng, lại mò đến lâu đài vào ban đêm?

Giờ thì tôi rõ rồi. Câu trả lời chính là để "phát triển cốt truyện". Chính là thế.

Nói ra thật lạ, nhưng khi Mako và Moe cùng tôi thảo luận kế hoạch tìm kiếm ở tầng hai Khu O, đó lại là điều đầu tiên tôi nghĩ tới. 

Đợi đến đêm xuống mới mò đi thì đúng là ý tưởng điên rồ. Chúng tôi đang đâu có phải chiến đấu với ma cà rồng hay thứ gì đó tương tự. Nhưng kể cả thế, bằng mọi giá, chúng tôi phải tránh đến đó vào thời điểm khi mặt trời đã lặn. Tôi nghĩ đây hẳn cũng là một dạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Trái lại, Mako lại không đồng ý đi vào ban ngày. "Ai lại lén lút thâm nhập vào sáng sớm chứ. Nghe chẳng đúng chất gì cả." Cậu ta hùng hồn tuyên bố.

Không chỉ dừng lại ở vấn đề tâm lý, chúng tôi còn phải lựa chọn được thời điểm thích hợp để ba nữ sinh lớp Chín lượn lờ quanh trường trong kỳ nghỉ hè, nếu không thì thật quá đáng nghi. Cho nên ...

Sau khi xem xét tất cả các phương án lẫn nguyện vọng, chúng tôi quyết định sẽ lên đường lúc 3 giờ chiều ngày 30 tháng Bảy. Mặt trời sẽ lặn vào khoảng 7 giờ, nên có lẽ trời chưa kịp tối đi trong khoảng thời gian chúng tôi lục lạo quanh trường.

Tôi không hề hé răng một lời với cô Shinoda về kế hoạch này. Tất nhiên cũng sẽ chẳng đề bà ngoại Mayuyu hay dì Yuihan biết. Có lẽ là do được Mako truyền cảm hứng về một "chuyến phiêu lưu mạo hiểm bí mật trong kỳ nghỉ hè".

Vào ngày hành động, chúng tôi tập trung ở phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mỹ thuật ở chái nhà phía Tây Khu O. Moe đã mở cửa sẵn ra và chờ chúng tôi ở đó, vì cậu ta là Chủ nhiệm Câu lạc bộ và cũng là người giữ chìa khóa phòng.

Không muốn gây sự chú ý nên cả ba chúng tôi đều mặc đồng phục. Dự định nếu bị một giáo viên nào đó bắt gặp thì sẽ nói rằng Câu lạc bộ Mỹ thuật đang tổ chức họp.

Thế rồi, sau 3 giờ ...

Chúng tôi hành quân lên Khu O, đúng như kế hoạch.

Một sợi dây chăng ngang lối đi lên cầu thang phía Đông và phía Tây của tòa nhà. Tấm biển được treo giữa sợi dây với dòng chữ CẤM VÀO sơn đỏ nổi bật.

Chúng tôi kiểm tra xung quanh xem chắc chắn rằng không có ai ở gần, rồi lần lượt từng đứa một chuồi người qua sợi dây, lén lút leo lên những bậc cầu thang thường vắng bóng người qua lại.

"Khu học xá cũ này không có bí ẩn nào thuộc 'Bảy điều kỳ bí ở Bắc Kago' à?" Tôi huých vai Mako rồi hỏi cậu ta trên đường cả ba đứa đang leo lên tầng, nửa đùa nửa thật. "Chẳng hạn như số bậc thang bị thay đổi hay mấy thứ đại loại vậy? Nhìn như vầy thì cũng dám lắm chứ?"

"Chả biết." Mako nhấm nhẳng. "Thật sự thì tớ chẳng hứng thú với mấy thể loại kiểu 'Bảy điều kỳ bí' đâu."

"Thế ư! Vậy mà cái hôm cùng Juri đưa tớ đi tham quan trường, cậu lại tỏ ra hào hứng lắm."

"Chà. Tớ ... Thì đấy, rõ ràng lúc đấy chẳng biết phải giải thích với cậu thế nào về tình thế đặc biệt ở lớp mình. Tớ đã phải cố gắng lắm đấy."

"Vậy là cậu không thực sự tin chuyện đó?"

"Chuyện gì? Về 'ma quỷ' hay 'lời nguyền' ấy à?"

"Đại loại thế."

"Nói thật lòng, tớ không bao giờ nghĩ có cái loại chuyện đó tồn tại trên đời. Ngoài cái chuyện đang diễn ra ở lớp chúng ta."

"Một trong 'Bảy điều kỳ bí của Bắc Kago' ..." Đúng lúc đó thì Moe chen vào. "Nó có liên quan đến Thư viện phụ ở Khu O."

"Thư viện phụ? Có gì ở đó à?"

"Thỉnh thoảng ở trong đó vọng ra tiếng người khóc rấm rứt. Cậu có nghe thấy bao giờ chưa, Sakura?"

"Chưa hề."

"Người ta đồn rằng có căn phòng ngầm bị khóa kín dưới nền thư viện. Bên dưới đó chồng chất hàng đống giấy tờ cùng những điều bí mật không thể công bố về ngôi trường và thị trấn. Và để bảo vệ số tài liệu đó, cách đây lâu lắm rồi, người ta nhốt một người thủ thư bên trong căn phòng ngầm."

Trời ạ! Còn có cả loại chuyện đó. Người thủ thư duy nhất mà tôi biết ở Bắc Kago là cô Shinoda. Không khéo cả câu chuyện rùng rợn nãy giờ là đang kể về cô.

"Tức là người đó còn sống dưới lòng đất? Hay tiếng khóc là do hồn ma ai oán của hắn phát ra?" Mako hỏi rồi bật cười hô hố lên một cách đầy khả ố. "Một câu chuyện ma không tồi. Nhưng ... thôi nào. So với 'tai họa' đang xảy ra với lớp chúng ta mà xem. Mấy loại chuyện như thể quả thật còn quá mức dễ chịu."

"Này." Moe cau có cự lại. "Chuyện đó có thật đấy."

Cùng lúc chúng tôi cũng đã bước lên hành lang tầng hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top