Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13-9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã xem kỹ các bộ bàn ghế, rồi bất chợt nhận ra: Có lẽ không phải những chỗ như thế. Quá dễ tìm, không thể gọi là "giấu" được.

Chắc chắn nó phải nằm ở chỗ khác ... Minegishi hẳn đã giấu nó ở những nơi khuất mắt, nhưng phải là nơi người ta có thể dễ dàng tìm ra. Không thể đến mức bới tung tất cả lên cũng không thể tìm thấy. Bằng không sẽ chẳng phù hợp với nỗi khát khao "muốn nhắn nhủ lại" của chị ta.

Nên chúng tôi không cần phải lật hết sàn, tường hay trần nhà. Điều này có nghĩa là ...

Tôi nhìn quanh căn phòng một lượt. Và ngay lập tức bị thu hút bởi một dãy tủ đựng đồ của học sinh dựng sát tường phía cuối phòng. Kia chăng?

Là tủ đựng đồ, nhưng không phải loại khóa cánh. Chúng giống như giá sách gỗ, bao gồm những ô vuông có cạnh khoảng bốn mươi đến năm mươi phân. Tôi ngừng lục lọi ở các bộ bàn ghế, tiến về phía tủ đựng đồ. Mako và Moe có vẻ cũng đã đoán ra ý định của tôi, đều cùng bước đến gần.

"Cậu nghĩ nó nằm ở đây à?" Moe hỏi.

"Không biết nữa." Tôi ngoẹo đầu. "Cứ kiểm tra hết cho chắc. Biết đâu lại có góc chết nào."

"Phải. Vậy thì ..."

Nhưng rốt cuộc công sức của chúng tôi cũng đổ sông đổ biển. Lục lọi từng ô tủ mà không thấy được một thứ gì có vẻ giống với thứ chúng tôi đang tìm.

"Còn nơi nào có thể giấu đồ được nhỉ?"

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn phòng lờ mờ một lần nữa. Cuối cùng cũng nhận ra ... Một chiếc tủ kê ở góc phòng, dùng để đựng những dụng cụ trực nhật.

Cũng giống với tủ đựng đồ. Chiếc tủ này làm bằng gỗ, đã cũ, cao chừng hai mét. Bên trong nó chứa gì nhỉ? Có lẽ thông thường người ta sẽ chẳng tìm đồ bên trong này ...

Tôi vội vã băng qua phòng, đến mở cửa tủ dài hẹp gắn tay nắm thép đen. Có vài cái chổi, một cái xẻng, một giỏ rác và một cái giẻ lau sàn. Những món đồ cũ mèm, tầm thường đã lâu không được đụng tới. Cảm thấy chẳng còn gì phải ngần ngại nữa, tôi dẹp đám chổi giẻ sang một bên, luồn tay vào sâu bên trong ngăn tủ tù túng, rọi đèn pin lên phía trên đầu.

Vừa nhìn thấy nó tôi đã không kiềm được mà bất thần la lớn. "Có phải ở đây không?"

"Gì thế Sakura?" Mako xộc tới. "Cậu tìm được rồi à?"

Tôi nhón chân, với tay lên, chạm vào mặt dưới nóc tủ đựng dụng cụ trực nhật. Có một món đồ được gắn ở đó bằng băng dính đen.

"Có thứ gì đó ở trên này. Tớ không biết nó là gì."

Mấy lớp băng dính chằng chịt, cố định một thứ gì đó rất chắc chắn bên dưới nóc tủ. Giữ chiếc đèn pin bằng hai hàm răng cắn chặt, tôi giơ cả hai tay lên để có thể gỡ vật đó ra.

Cuối cùng ... Sau một hồi xoay xở, tôi đã giật được 'nó' xuống. Công việc chẳng phải vận động gì nhiều, vậy mà tôi cũng vẫn hụt hơi, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi.

"Cái gì thế?"

"Nó được gắn ở mặt dưới nóc tủ. Tớ không nghĩ có ai sẽ nhận thấy món đồ này được giấu ở đó, trừ khi họ chui vào bên trong, như tớ vừa làm ấy."

"Đúng nhỉ!"

"Mở nó ra đi Sakura. Chúng ta cần phải biết nó là cái gì đã."

Món đồ tôi vừa gỡ xuống được quấn vài lớp băng dính xung quanh. Đây không phải loại băng dính đen bình thường mà tôi tưởng nhầm ban nãy, nó bằng vải và có màu nâu. Cái lõi của nó to đến đâu. Khi gỡ hết lớp băng dính này ra thì có lẽ nó còn nhỏ hơn cả một cuốn sách khổ bunko (10.5x4.8cm).

Chúng tôi đi đến chiếc bàn gần đó, đặt món đồ lên mặt bàn. Điều đầu tiên cần làm là phải gỡ hết lớp băng dính này ra đã.

"Ối Sakura ... Chờ đã." Moe đưa tay lên ngăn tôi lại. "Có chữ trên mặt băng dính đấy."

"Gì cơ?"

Cố kiềm nén cơn phấn khích, tôi cầm đèn pin lên chiếu thẳng vào món đồ. Phải soi đi soi lại mấy lần mới phát hiện ra. Đây rồi ... Sao Moe nhìn thấy được hay thế nhỉ?

Một dòng chữ màu đỏ lờ mờ trên lớp băng dính nâu. Tôi không phát hiện ra lời nhắn gửi này khi gỡ món đồ này xuống từ nóc tủ. Hẳn là nó được quay lên trần.

Gửi những hậu bối khóa sau của lớp này - những người có thể đang phải gánh chịu nỗi đau do những tai họa kì quặc không thể lý giải được gây ra ...

Chúng tôi chỉ có thể đọc được ngần ấy. Chữ rất xấu, nguệch ngoạc và có phần viết vội.

"Đúng rồi." Mako búng ngón tay. "Lời nhắn nhủ của tiền bối Minegishi đây!"

Quyết định tìm hiểu ngay và luôn. Và cái việc gỡ bỏ hoàn toàn lớp băng dính quấn quanh món đồ này quả là một kỳ công. Ba đứa loay hoay đến mấy phút liền, cuối cùng cái lõi cũng lộ ra ...

Một cuốn băng thu âm bình thường, thời lượng sáu mươi phút, đã được tua về đầu băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top