Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có đem theo cuốn băng không?"

Tôi hỏi Moe sau khi cả hai đã dọn vào phòng, thả hành lý xuống và nghỉ ngơi giây lát.

"Có. Tớ còn xách theo một cái đài nhỏ nữa." Cậu gật đầu bí hiểm, mặt đanh lại. "Ở nhà tớ chỉ có loại bự thôi. Chị Haeyoon cho tới mượn cái này."

"Cậu có nói với chị ấy là thứ này dùng để làm gì không?"

"Tớ không thực sự nói về nội dung cuốn băng. Chị ấy có hỏi, nhưng tớ cảm thấy không nên tiết lộ."

"Tớ hiểu."

Tôi nằm trên giường, bắt chéo tay kê dưới gáy, nhớ lại bốn ngày trước. Chiều ngày 4 tháng Tám, khi tôi và Mako đến nhà Moe. Đêm hôm trước, Moe gọi điện báo, "Tớ sửa được cuốn băng rồi!". Thế là chiều hôm đó, bọn tôi vội vã tập hợp đến nhà cậu ấy để cùng nghe.

Nhớ lại lời hứa với Sana, tôi cố gọi vào số di động mà cô đưa. Nhưng dù thử bao nhiêu lần, cô vẫn không bắt máy. Về sau Sana giải thích, hôm đó cô đang ở trong biệt thự của gia đình Minatozaki bên bờ biển, ngoài vùng phủ sóng, tín hiệu rất kém.

Vậy là cả ba chúng tôi cùng lắng nghe bộ dàn âm thanh trong phòng Moe. Nhiều tạp âm, chất lượng thu cũng không tốt. Nhưng chúng tôi lại không dám vặn to âm lượng. Thế nên cả bọn và kề sát tai bên cạnh loa, tập trung vào âm thanh đang phát ...

Tôi ... tôi tên ... tôi tên là Minegishi Minami.

Giọng nói trong băng bắt đầu tự giới thiệu, rồi kể lại câu chuyện đã xảy ra trong chuyến cắm trại mười lăm năm trước, và chi tiết về hai tai nạn trên núi trong năm đó. Sau đó, ngưng lại một quãng rất lâu, chi ta mới tiếp tục.

... Và rồi

Điểm then chốt nhất xảy ra sau đó.

Cuối cùng, khi mọi người đã xuống được đến chân núi, chuyện đó xảy ra.

Chuyện đó ... chính là, tôi ...

Những điều Minegishi Minami của mười lăm năm trước kể cho chúng tôi nghe quả thật là "lời thú nhận về tội ác" mà chị ta đã phạm phải, cũng là "lời cảnh báo" và "lời khuyên" dành cho chúng tôi, đám hậu bối tiếp bước chị ta.

Chúng tôi xuống núi, trở lại căn nhà của trường nhờ người giúp đỡ. Và giữa cảnh hoảng loạn đó, tôi sẽ thành thật, đã xảy ra một cuộc sống mái.

Câu chuyện của Minegishi tiếp tục như sau.

Thật lòng tôi không nhớ nguyên nhân của vụ việc. Tôi đã run như cầy sấy, như tất cả bọn họ ... Cho nên vì sao mà thành nông nỗi như thế, tôi không tưởng tượng lại được.

Nhưng dù sao đi nữa ...

Dù sao, phải ... Địa điểm là bên ngoài ngôi nhà, trong khu rừng. Một con nhỏ khác và tôi hét vào mặt nhau, càng lúc càng hăng, cuối cùng cả hai lao vào choảng nhau.

Nghĩ lại thì, tôi luôn không ưa cái con đó. Chẳng biết phải diễn tả ra sao. Có lẽ tại nó quá thờ ơ với hoàn cảnh, bất kể việc trong nhà và tất cả mọi người đang nháo nhào cả lên. Tôi lúc đó thì như mắc bệnh kích động, trông thấy nó là muốn nổi điên ... Con nhỏ đó chính là cái loại khiến cho người khác phát điên.

Sau hai vụ tai nạn và những điều khủng khiếp xảy ra ngày hôm đó, nó vẫn thế, thản nhiên, như mọi khi, như thể mọi sự việc xảy ra chung quanh chẳng hề liên quan gì đến nó ... Tôi nghĩ điều đó khiến tôi bốc hỏa ... Tôi nghĩ có lẽ tôi là người khiêu khích trước, rồi cả hai mới xảy ra mâu thuẫn.

Cái con ấy là ...

Đoạn này hẳn là Minegishi nói ra tên của "một con nhỏ khác" tức "nó". Tôi nghĩ thế. Nhưng tới đây thì âm thanh trong băng bị nhiễu, chẳng đứa nào nghe ra được chị ta nói gì. Phần còn lại của cả cuốn băng cũng vậy: Cứ mỗi khi chị ta nhắc đến tên "kẻ đó" là lại có tín hiệu nhiễu âm chồng lên. Chúng tôi không làm sao truy ra được tên của nhân vật đang được kể trên. Nên nếu phải chép lại nội dung ra giấy, chỉ có thể dùng ký hiệu (**) để biểu thị.

Và cho đến khi nghe hết cuốn băng, tôi mới hiểu ra, tại sao lại có cái sự nhiễu âm quái đản trong đoạn ghi âm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top