Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã giằng co, đã xảy ra xô xát ... Và khi tôi dần lấy lại tỉnh táo thì ... con nhỏ đó cũng không còn động đậy nữa.

Từ đây trở đi giọng chị ta nhỏ hẳn, cảm giác như đang run rẩy.

Trong lúc ẩu đả, tôi đã xô cả người nó vào ... Cũng không biết phải diễn tả chi tiết thế nào. Chỉ biết là ... nó thôi động đậy ...

Nó ngã xuống bên một cái cây to trong rừng. Ê (**) Tôi gọi nó, nhưng nó không thèm trả lời. Tôi bèn đi đến gần nó kiểm tra xem, thì thầy một cành cây cắm sâu vào sau đầu nó, máu đang ri rỉ chảy.

Khi tôi xô nó, nó ngã vào cây, hẳn có cành cây chìa ra ngang tầm, đâm vào sau đầu nó ... Tôi đoán thế, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn.

(**) đã chết.

Tôi cố bắt mạch cho nó, còn áp hẳn tai vào lồng ngực để nghe nhịp tim ... Không nghi ngờ gì nữa, nó đã chết.

Tôi ... tôi đã ... đã giết (**).

Phát hoảng lên, tôi chạy luôn một mạch về phòng nghỉ riêng ở căn nhà dưới chân núi, không dám hé răng về chuyện này với bất kỳ ai.

Tôi đã giết (**). Nếu thi thể bị phát hiện thì người ta sẽ xử lý vụ việc này theo hướng tai nạn. Tôi đã tự trấn an như vậy.

Mưa vẫn rơi liên miên không dứt suốt cả ngày hôm đó, và chúng tôi thì nhất quyết cứ ở lỳ trong phòng. Có vài phụ huynh đích thân đến đưa con cái về. Cảnh sát cũng đã xuất hiện, có hỏi chúng tôi vài câu ... Tôi không đả động gì về việc xảy ra với (**). Tôi không thể. Đêm đó tôi hầu như không ngủ, cứ nghĩ miên man. Nếu có người phát hiện ra thi thể của (**), hẳn sẽ nhốn nháo lắm đây.

Tuy nhiên ...

Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn bình thường.

Thiếu đi mất một học sinh ... Đáng lẽ mọi người phải nhận thấy mới đúng chứ. Nhưng cả Chủ nhiệm và những bạn học khác đều không phát giác ra, như thể họ thực sự chẳng để tâm ...

Bởi thế, tôi kiềm nén nỗi sợ, lén lút đi kiểm tra tình hình. Đi đến mảnh rừng mà tôi bỏ (**) nằm lại chiều hôm qua. Khi tôi đến nơi ...

Đến đây, giọng kể trong băng lại ngừng lại thêm một khoảng rất lâu, chỉ còn nghe được tiếng thở não nề và tạp âm lạo xạo.

Khi tôi đến nơi ... nó không còn ở đó nữa. Cái xác đã bốc hơi. Nó biến mất, không để lại một chút vết tích. Chắc mưa đã rửa trôi, thậm chí còn không thấy cả dấu máu.

Tôi sốc nặng, hoảng loạn ghê gớm. Không còn cách nào khác, tôi đành đi quanh hỏi mọi người về nó. (**) sao rồi? Đi đâu ấy nhỉ? Về nhà rồi ư?

Nghe tôi hỏi, ai nấy đều nhìn tôi vẻ khó hiểu. Tất cả bạn bè, kể cả cô Chủ nhiệm ... "(**) hả? Là ai cơ?". Họ đều nói vậy. "Chưa từng nghe tên."

Không thể nào! Thế nên tôi hỏi kỹ lại, thì được biết ngay từ đầu chỉ có mười chín người tham gia cắm trại, không phải hai mươi. Về cơ bản thì đối với mọi người, cái tên (**) chưa từng tồn tại, chuyện thành ra như thế đấy.

Bấy giờ tôi cứ nghĩ, hẳn là mình đã phát điên. Nhưng rồi cuối cùng, tôi nhận ra, ý tôi là ...

(**), cái con nhỏ bị tôi giết, chính là "kẻ dư ra" trà trộn vào lớp 9-3 năm nay.

Đến đây thì hết phần thu âm ở mặt A.

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, nín thở, không thốt nên lời. Moe trở mặt băng, ấn nút bật nghe tiếp.

Đây là lời thú nhận về tội ác của tôi.

Minegishi Minami của mười lăm năm trước lại tiếp tục.

Và cũng là đề xuất cho các bạn, những hậu bối khóa dưới.

Cả ba chúng tôi cùng dỏng tai lên, tập trung vào giọng nói lẫn tạp âm lạo xạo trong băng.

Chắc chắn tôi đã gây nên cái chết của (**) vào ngày hôm đó ... Tôi đã giết nó. Đây là sự thật không thể thay đổi. Chính vì thế tôi quyết định thú tội. Có như thế thì lương tâm của tôi mới đỡ cắn rứt đôi chút ...

Nhưng thật nực cười, vì hiểu theo nghĩa khác thì hành vi của tôi cũng chính là "sự cứu rỗi". Cứu rỗi ... Các bạn có hiểu ý tôi không? Chính là sự cứu rỗi dành cho những thành viên khác trong lớp.

Hoàn toàn là do tình cờ, nhưng sự thật là sau khi tôi giết (**) thì mọi người đã được bảo vệ. Khi "người dư ra" trong lớp biến mất, "tai họa" của lớp cũng chấm dứt.

Sự việc chỉ mới diễn ra mười ngày, nhưng tôi quả quyết nhận định này của mình là chính xác. Bằng chứng là ...

Không một ai còn nhớ đến (**).

Chuyển biến bắt đầu ngay sau ngày tôi giết nó. Từ giáo viên, học sinh đến cha mẹ (**) ... Ít ra, không một ai trong số những người liên quan đến lớp 9-3 nhớ rằng từng có một nữ sinh tên (**) hiện diện trong lớp từ tháng Tư năm nay. Bọn họ đã quên hẳn, hoặc cũng có thể nói là ... ký ức của bọn họ đã bị sửa đổi.

Bằng cách loại bỏ "kẻ đã chết", đưa số lượng thành viên trong lớp trở lại như cũ, trật tự sẽ được khôi phục. Đủ các loại biến thể do "kẻ đã chết" mang đến sẽ được chỉnh đốn, khởi đầu là trí nhớ của những người liên quan.

Tôi là người duy nhất trực tiếp dính dáng đến cái chết của (**). Cũng là người duy nhất còn nhớ đến nó. Nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tiện thì nói luôn, quả thật có người tên là (**). Sự thể là hai năm trước, (**) đã thiệt mạng vì "tai họa", bởi bấy giờ em gái chị ta đang học lớp 9-3, khóa 1981. Trừ tôi ra, ký ức của tất cả mọi người đã được chỉnh cho đúng về sự thật đó.

Bản thân tôi cũng  đang bắt đầu quên đi chuyện của (**).

Hồi đầu tháng Tư, trong lớp bỗng dưng lại dư ra một người không rõ là ai, rồi mỗi tháng đều có người chết vì kẻ đó. Những điều này về cơ bản vẫn tồn tại trong ký ức. Nhưng những chuyện như (**) chính là "người dư ra", rồi bị tôi giết, từ đó "tại họa" chấm dứt ... đang dần phai nhạt đi khỏi tâm trí tôi.

Vì thế ...

Tôi quyết định lưu lại cuốn băng này, vì chẳng chóng thì chầy tôi cũng sẽ quên bẵng đi việc mình giấu nó ở đâu lẫn nội dung bên trong, thậm chí là cả sự tồn tại của nó ...

Quên tất cả.

Tôi thu lại tất cả các trải nghiệm của mình khi trí nhớ vẫn còn sáng tỏ ... Để chia sẻ chi tiết cho các bạn khóa sau, những người có lẽ cũng đang phải chịu đựng tình trạng khủng hoảng mà chúng tôi vừa kinh qua. Cộng với cách thức giúp các bạn ngăn chặn "tai họa" ...

Ê nè? Rõ rồi chứ? Các bạn hiểu cách thức rồi phải không?

Đến đây thì, câu cuối cùng, Minegishi nhấn mạnh.

Trả "kẻ đã chết" lại cho Tử thần. Trật tự của năm sẽ được khôi phục . Hiểu chưa?

Trả "kẻ đã chết" lại cho Tử thần. Các bạn phải giết "người dư ra", giống như tôi đã làm. Đó là cách duy nhất ngăn chặn "tai họa", một khi nó đã diễn ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top