Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu kể cho Sana chưa? Về cuốn băng ấy ..." Moe nhíu mày, căng thẳng nhìn tôi.

"Kể đại khái." Tôi đáp, trở mình trên giường. "Hôm kia tớ gặp cậu ấy, có nói về chuyện đó. Sana bảo muốn được chính tai nghe. Thế nên tớ mới phải nhờ cậu mang cuốn băng đó và đài theo."

"Cũng phải." Moe uể oải ngồi phịch xuống chiếc giường bên cạnh, chống hai tay đỡ lấy má

Phòng không bật điều hòa, cửa sổ mở toang. Không khí mát mẻ bên ngoài lùa vào phòng, cảm giác dễ chịu khác xa ở thị trấn. Càng khác xa không khí ở Tokyo vào mùa hè.

"Còn ai nữa không?" Moe đột ngột hỏi.

"Gì?"

"Cậu có kể cho ai khác ngoài Sana về cuốn băng đó không?"

"À ... Có. Tớ có kể một phần cho dì Yuihan." Tôi đáp ngay, chẳng buồn suy nghĩ.

"Dì Yuihan? ... Ờ." Moe nhấc một tay ra khỏi má, gật đầu. "Cậu kể hết à?"

"Tớ chỉ hỏi lại dì vài chuyện." Từ từ nhổm dậy, tôi nói tiếp. "Vì dì ấy cũng tham gia vào chuyến cắm trại mười lăm năm trước. Tớ muốn xác nhận đoạn lên thăm đền vào ngày thứ hai và hai vụ tai nạn trên đường trở về."

"Và ...?"

"Các chi tiết đều mờ nhạt cả rồi. Nhưng chi tiết dì ấy kể lại về hai vụ tai nạn trên đoạn đường xuống núi thì nghe tương đối giống. Khi hồi tưởng, dì lộ rõ vẻ hoảng hốt cứ như đang thực sự trải qua sự việc ..."

Dì biết phải làm gì đây? Lúc ấy dì khổ sở lẩm bẩm. Dì có thể làm gì được? Đối diện với phản ứng đó, tôi ...

"Có nói thêm chuyện gì nữa không?"

"Tớ hỏi lớp dì có ai tên Minegishi Minami không? Dì bảo 'Dì nghĩ là có'. Nhưng khi tớ bảo, ngoài hai bạn học đã chết thì còn ai biến mất không, dì lại trả lời là 'Dì không biết'."

"Đúng như trong băng."

"Phải."

"Chỉ nói thế thôi à?"

"Ừ."

Tôi không gom đủ can đảm để kể cho dì nghe mọi chuyện: Cách ngăn ngừa tai họa một khi nó đã bắt đầu chính là gửi trả 'kẻ đã chết' về lại cho Tử thần.

Có nghĩa là, chúng tôi phải tìm ra kẻ đó, và giết hắn đi.

"Cậu còn kể cho ai nữa không?"

"Không."

"Tớ cũng vậy. Và tớ không nghĩ Mako sẽ kể chuyện này cho người khác đâu."

"Có kể cũng chẳng ích gì. Chỉ càng khiến cho mọi người hoảng loạn."

"Cũng phải."

Bình tĩnh lại, tôi nghĩ điều chúng tôi cần phải đề phòng bây giờ chính là hội chứng "hoang tưởng gia tăng". Chỉ cần "người dư ra" chết đi thì "tai họa" sẽ dừng lại. Nhưng nếu để mọi người trong lớp phát hiện ra điều này, thì hậu quả gì sẽ phát sinh?

Câu trả lời chính là, ráo riết lùng sục người dư ra. Chắc chắn là chẳng thể nào tìm được, rồi dẫn đến đoán mò. Nếu họ cứ khăng khăng kết luận ai đó là người dư ra mà không có chứng cứ rõ ràng ...

Chỉ tưởng tượng đến đây thôi, tôi đã nổi cả da gà.

Vừa nổi da gà, vừa có dự cảm bất hạnh.

Chính vì thế, chúng tôi nghĩ tốt hơn hết là nên giữ kín thông tin. Ít nhất là vào thời điểm này. Dù vậy, tôi đã bảo với Moe và Mako rằng mình sẽ kể cho Sana - trường hợp ngoại lệ.

"Nè Sakura." Moe gọi tôi, mắt đảo một lượt quanh căn phòng. "Cậu có nghĩ kẻ đó đang tham gia chuyến cắm trại này không? 'Người dư ra' ấy?"

"Tớ không biết ..."

"Tớ không thể bắt mình dừng nghĩ đến nó được. Cứ tưởng tượng ra 'người dư ra' có mặt ở đây là tớ ..."

"Đều thế cả thôi." Tôi trả lời, rồi hít một hơi dài. "Tự nhắc nhỏm mình không nên nghĩ đến cũng chẳng ích gì. Ngay cả Mako cũng ... Tớ để ý cả ngày hôm nay cậu ấy cứ nhìn mọi người chằm chằm. Ai là 'người dư ra'? Giá mà có dấu hiệu để phân biệt ..."

"Không có cách nào sao?"

"Trường hợp của Minegishi mười lăm năm trước chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp."

"Thật sự không có à?"

"Theo những gì tớ tìm hiểu được, thì đúng là thế."

Tôi ngồi dịch ra mép giường, đối diện với Moe. Cô bạn dễ thương đam mê hội họa và yêu thích những người phụ nữ lớn tuổi hơn mình đang buồn bã so vai, cụp mắt nhìn xuống sàn nhà.

"'Giả sử có cách nào đó ... và cậu thì tìm được 'người dư ra'. Lúc đó cậu sẽ làm gì?"

"Ý cậu là ...?"

"Cậu có giết kẻ đó không?" Tôi hỏi Moe, cũng là tự vấn chính mình. "Cậu có làm được không?"

Moe không đáp, đôi mắt trong veo chỉ vừa ngước lên nhìn tôi giờ lại cụp xuống. Cậu thở dài thường thượt nghe mất hết tinh thần. Tôi cũng thở dài theo, rồi nằm xuống giường.

Cậu có giết kẻ đó không? Cậu có làm được không?

Trong câm lặng, tôi tự lặp lại câu hỏi của chính mình.

Ai sẽ giết kẻ đó? Làm sao mà giết được?

"Ngày mai lên núi phải không?" Moe hỏi, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Kế hoạch là thế."

"Nhưng bọn mình đều biết là có đến thăm ngôi đền cũng chẳng ích gì ..."

"Phải rồi."

"Nếu thời tiết xấu thì sẽ hủy vụ đi thăm đền, đúng không? Tớ hy vọng thế. Nếu trời đổ mưa như mười lăm năm trước, thì sẽ ..."

"Đúng. Định làm búp bê cầu mưa à?"

Điện thoại réo vang. Qua nhạc báo, tôi biết đó là cuộc gọi vào máy mình, bèn nhảy ra khỏi giường, bới tung túi tìm điện thoại, rồi mở màn hình.

"Là Sana." Tôi nói với Moe trước khi nghe máy. Tôi đoán sóng điện thoại hơi yếu, vì cứ chốc chốc lại có những âm thanh lạo xạo, rèn rẹt ... Nhiễu ghê!

"Sakura?" Cuối cùng cũng nghe ra giọng Sana. "Cậu đang ở đâu?"

"Trong phòng của tớ và Moe."

"Phòng nào?"

"Cuối hành lang tầng hai. Bên trái lối vào. Phòng số ... ừm ..."

"Hai-không-hai." Moe ở bên thì thào nhắc đò.

"Phòng 202."

"Tôi qua đó được chứ?" Sana hỏi. "Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top