Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói thật lòng, tôi chẳng dễ chịu gì khi đến bệnh viện thăm Mina, bởi ở đó thì tôi sẽ liên tục phải cảm nhận và chịu đựng 'nó'. Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy màu sắc của cái chết ở Mina. Điều này khiến tôi yên tâm. Tôi tin chắc em ấy sẽ chóng khỏe lại ... Thế rồi, em ấy, đột nhiên ..."

Sana cắn chặt môi dưới, có thể là buồn bã, cũng có thể là xót xa. Cô mím chặt đôi môi mỏng lại chỉ còn một đường nhỏ hẹp. Im lặng một lúc lâu, rồi mới có thể mấp máy môi kể tiếp.

"Hẳn là cậu sẽ muốn biết tại sao con mắt này lại có thể thấy được những thứ đó, và nó hoạt động ra sao? Tôi gọi nó là 'màu của cái chết'. Nhưng tôi lại chỉ có thể bắt gặp nó ở con người, với động vật hay những loài khác thì không ... Như thể chẳng phải rất lạ hay sao? Phải gọi là kỳ quái luôn ấy. Tôi rất băn khoăn, thậm chí còn căm ghét nó nữa. Tôi cố tìm mọi góc độ biện giải về nó, nhưng chỉ có vô vọng. Tôi cố tìm cách thoát khỏi nó, nhưng chẳng thể tìm ra. Tôi chỉ còn cách phải chấp nhận và sống chung với nó. Cuối cùng, tôi bắt đầu nghĩ theo hướng: Có thể là do sự tồn tại vô hồn của những con búp bê."

Búp bê gắn liền với sự trống rỗng.

À ... câu này. Sana cũng đã từng nói với tôi như vậy, trong những lần gặp nhau ở tầng hầm phòng trưng bày.

Cơ thể và trái tim chúng đều rỗng, một khoảng hư không. Sự trống rỗng đó gần giống với 'cái chết'.

"Cậu biết đấy, lũ búp bê vốn vô hồn. Chúng sở hữu vẻ vô hồn trống rỗng gần giống như 'cái chết'. Con mắt trái của tôi giống chúng khi có thể nhận ra đồng loại - màu của cái chết - trên cơ thể con người. Mà cũng có thể là sau ca phẫu thuật mắt, chưa biết chừng lúc ấy tôi đã chết rồi."

Nghe Sana nói, tôi có cảm giác như sắp âm thầm hé mở được một bí mật mà trước giờ vốn bị chôn chặt trước toàn thể nhân loại.

"Tôi chỉ còn cách chấp nhận hướng lý giải đó, nhưng lại chẳng thể nào kể cho bất cứ ai nghe. Thậm chí còn chưa bao giờ giải thích cặn kẽ cho Mina biết. Tôi không thể. Và rồi đến một lúc, tôi quyết định che đi con mắt này, nhất là khi ở cạnh người khác."

"Tớ hiểu."

Kể cả khi đã nghiêm túc gật đầu với Sana, phần lý trí còn sót lại trong tôi vẫn không ngừng kêu gào. Tôi tin được mấy phần trong câu chuyện cô vừa kể?

Tuy nhiên, cố không để lộ sự hoài nghi ra, tôi hỏi với vẻ nghiêm trang. "Thế còn với các hồn ma thì sao? Cậu đã thấy ma bao giờ chưa? Hay phần hồn của người chết? Hay bất cứ thứ gì đó tương tự vậy ..."

"Không ... Chưa bao giờ." Sana nghiêm túc trả lời. "Thật ra tôi không biết ma quỷ có thật sự tồn tại theo cái kiểu mà mọi người vẫn thường nói, hay chúng có thường xuyên lui tới những địa điểm mà mọi người hay đồn thổi. Nhưng về cơ bản, theo tôi nghĩ, thì là không."

"Thế còn ..." Tôi ướm lời, và dĩ nhiên đây là câu hỏi có chủ đích. "Những bức ảnh ma thì sao?"

"Những thứ như thế thì lại càng không." Cô trả lời một cách kiên định. "Những bức ảnh chiếu trên tivi hay tạp chí đều là ảnh giả hoặc ngụy tạo cả. Nhưng chính vì thế mà ..."

Nói đến đây, ánh mắt cô đột nhiên lóe lên một cách khó hiểu. Sana im lặng một lúc, con mắt bên phải nhìn xoáy vào tôi.

"Chính vì thế nên tôi mới muốn xem tấm ảnh tập thể lớp 9-3 hai mươi sáu năm trước. Tôi muốn dùng con mắt này xem ảnh thật để đảm bảo độ chắc chắn."

"Ừ. Thế lúc ấy ..."

Hôm kia, Sana đã gỡ miếng băng mắt trái ra khi xem số ảnh mẹ tôi để lại, trong lúc đến chơi nhà tôi. Rồi cô hỏi tôi. "Thế còn màu sắc thì sao?" Đúng rồi, chính là câu hỏi đó. "Cậu không thấy một màu sắc rất lạ ở đây à?"

"Cậu đã nhìn thấy gì?" Tôi nheo mắt, hỏi cô. "Có phải là 'màu của cái chết' trên Kagoshima Minatozaki?"

"Có." Cô gật đầu ngay lập tức. "Đó là lần đầu tiên tôi nhìn vào một tấm ảnh mà mọi người vẫn bảo đó là ảnh ma và cảm nhận được thứ đó. Nên hẳn là ..."

Mắt tôi như mê hoặc bởi đôi môi xinh xắn đang mấp máy của Sana trong khi cô nói, và trí nhớ thì chậm chạp ùa về. Tôi biết chắc mình không phải là 'kẻ đã chết'. Tôi nhớ cô đã từng khẳng định như vậy, rất chắc chắn.

Khi tôi chất vấn. "Tại sao cậu dám khẳng định như thế?" thì cô bắt đầu phân trần, "Nghe này Sakura, để tôi giải thích ..." nhưng rồi lại nín bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top