Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi hy vọng chừng này đã đủ giải đáp mọi thắc mắc hiện giờ của cậu." Sana nhẹ nhàng nói, chậm rãi nhổm dậy khỏi giường. "Khi gỡ miếng băng gạc ra và nhìn thẳng vào cậu, tôi vẫn không nhận thấy 'màu của cái chết' trên cơ thể cậu. Thế nên không phải cậu đâu. Sakura à, cậu không phải 'người dư ra'."

"Cũng nhờ vậy mà cậu biết được, bản thân mình cũng không phải 'kẻ đã chết'?"

"Ừ."

"Bình thường tôi vẫn khẳng định về khả năng huyền bí của con mắt búp bê này. Nhưng khi ngẫm nghĩ lại, có thể tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng vào nó đâu. Thỉnh thoảng tôi vẫn hồ nghi, cho rằng có thể chỉ là do ảo giác. Dù chỉ là ảo giác, nhưng như tôi vừa nói với cậu đấy, 'nó không phải là tiên tri hay quyền năng gì tương tự', phải không nào? Tuy vậy cũng tốt. Nếu lúc nào đó trong tương lai Tử thần tìm tới, có lẽ tôi sẽ biết trước. Chỉ cần có những hành động kịp thời, trong những trường hợp nhất định, tôi có thể thoát chết ... Nhớ có lần cậu tỏ ra lo ngại khi tôi về nhà một mình không? Tôi nói rằng tôi vẫn ổn. Đây chính là lý do."

Đúng vậy.

Tôi nhớ lần đó, rất rõ.

"Ừ. Sana này! Giả sử tớ tin những điều cậu vừa kể ..."

Tôi vừa nói vừa đứng dậy, cảm giác tê rần ớn lạnh ban đầu đã biến mất. Thay vào đó, dù điều hòa đang phả hơi lạnh buốt, lòng bàn tay tôi vẫn đẫm mồ hôi.

Tôi đứng đối diện cách Sana tầm một thước. Cô đang mở to cả hai mắt, trái và phải, dán chặt vào cơ thể tôi. Đằng sau, cửa sổ lại rung ầm ầm.

"Có nghĩa cậu đã biết người đó là ai? 'Kẻ đã chết' ấy? Cậu đã thử nhìn bằng con mắt búp bê này để tìm ra 'kẻ đã chết' chưa?"

Sana cử động đầu một cách mơ hồ, không biết là đang khẳng định hay phủ định trước các câu hỏi của tôi. Cuối cùng rồi cô cũng đáp.

"Tôi cố gắng không gỡ băng che mắt khi ở trường. Từ lúc lên lớp Chín và được biết về 'lời nguyền lớp 9-3' qua đủ loại tin đồn, tôi chưa từng gỡ băng che mắt ra. Kể cả khi học kỳ mới bắt đầu, khi Mina mất hay khi cậu chuyển đến Bắc Kago ... Thậm chí ngay cả sau thảm kịch của Takeuchi Miyu, mà rồi tôi rốt cuộc phải tin rằng các chuỗi 'tai họa' không phải chỉ là ngẫu nhiên, tôi cũng vẫn chưa từng ..."

"Kể cả khi cậu viết dòng chữ đó trên bàn học của mình?"

"Kẻ đã chết" là ai?

"Kể cả khi cậu hoàn toàn có thể chỉ ra người đó chỉ bằng động tác gỡ miếng băng gạc ra?"

"Dù tìm ra được, biết được là ai, tôi cũng không nghĩ bản thân có thể làm được gì. Biết rồi thì giúp ích được gì? Tôi đã từng rất băn khoăn. Nhưng ... Cậu hiểu chứ?"

Thật lòng, tôi không đồng tình với lời giải thích của Sana cho lắm.

Đúng là khi ở trường, tôi chưa bao giờ thấy cô gỡ băng che mắt ra. Nhưng chỉ mở một lúc cần thiết thôi thì có làm sao? "Kẻ đã chết" là ai? Giải đáp thắc mắc đó không tốt hơn sao? Cứ để yên như vậy không thấy khó chịu sao?

Nhưng mà ... Dù sao đi chăng nữa thì đó cũng là quá khứ. Giờ cứ bấn loạn vì nó thì cũng chẳng ích gì. Vấn đề là ở hiện tại đây.

"Vậy ..." Tôi đặt bàn tay lên ngực, hít thở thật sâu. Có lẽ vì quá căng thẳng, có lẽ do tôi tưởng tượng ra, nhưng cảm giác nhói đau lại dội lên, khơi gợi những ký ức liên quan đến căn bệnh xẹp phổi đáng ghét đó. "Bây giờ thì sao?"

Sana đã được nghe cuốn của Minegishi Minami để lại từ mười lăm năm trước. Bây giờ cô không thể nói rằng, cũng chẳng biết làm thế nào nếu khám phá ra được kẻ đó là ai.

"Cậu có biết không? Cậu có nhìn thấy không? Người đó có mặt trong chuyến cắm trại này không?"

Hàng chân mày thanh tú của Sana run run, nhưng thể những câu hỏi dồn dập của tôi làm cô mất thăng bằng. Cô do dự hồi lâu. Rồi đặt tay lên ngực, hít thở thật sâu như tôi vừa làm, ánh mắt khó xử lảng sang bên. Cô lại khẽ cắn môi dưới. Cuối cùng, cô gật đầu.

"Người đó đang ở đây."

"Quả nhiên." Mồ hôi lạnh túa ra lấm tấm trên trán, tôi cau mày nhìn Sana. "Là ai?"

"Tôi không ..."

Đúng lúc ấy, một tiếng động mạnh dội vào từ bên ngoài, ngắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Ai đó đang dộng mạnh vào cửa phòng. Không phải gõ, mà giống như dùng cả cơ thể húc vào.

"Ai đấy?" Sana lạnh giọng la lớn.

Đáp lại lời cô, cánh cửa bật tung ra. Vừa nhìn thấy người đang loạng choạng bước vào, tôi đã quên bẵng đi câu chuyện đang dang dở với Sana mà hét lớn.

"Mako?! Làm sao thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top