Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15-9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ cần nhìn thoáng qua tôi cũng nhận ra được, có điều gì cực kỳ tồi tệ vừa diễn ra.

Hơi thở của Kojima Mako dồn dập lạ thường, như thể đã chạy hết tốc lực để đến đây. Áo sơ mi trắng dính bết vào lớp da tái nhợt đẫm mồ hôi. Tóc và mặt cũng ướt sũng. Môi tím tái. Biểu cảm cứng ngắc, ánh mắt thất thần.

"Có chuyện gì vậy?"

Khi tiến lại gần, tôi nghe trong họng cậu ấy vọng phát ra những tiếng lục khục quái đản, đầu thì liên tục lắc nguầy nguậy. Mako hoảng loạn nhìn hết  từ tôi sang Sana, hoàn toàn không phản ứng trước việc Sana đã gỡ băng gạc che mắt ra. Cuối cùng cậu ta cũng mở miệng ra nói, giữa những tiếng thở phì phò.

"Ừm. Xin lỗi, đã đường đột xông vào. Nhưng mà ... Các cậu có thể ... Tớ mạo muội hỏi các cậu một câu được không?"

Cậu ấy muốn hỏi chúng tôi một câu? Thật là lạ thường. Không. Là quá sức dị thường. Kojima Mako vui vẻ phóng khoáng mọi khi đâu rồi?

"Tớ chỉ hỏi một điều này, nhanh thôi. Sakura à ..."

Hơi thở gấp gáp, Mako chạy vụt qua chỗ tôi, tiến lại gần cửa sổ. Cửa sổ trông ra vườn, quanh đó ba mặt là nhà, có một ban công đủ chỗ cho một người đứng. Cậu dừng bước, run rẩy quay người lại nhìn vào chúng tôi, đôi môi tím tái lắp bắp.

"Sakura này ... À cả Sana nữa. Hai cậu ... Các cậu có biết ai tên là Takahashi Juri không?"

"Cái gì cơ?" Tôi nghiêng đầu thắc mắc, và Sana cũng phản ứng y hệt. "Cậu nói rõ ra một chút xem nào."

"Tớ chỉ đang hỏi đúng một câu. Các cậu có biết ai tên là Takahashi Juri không? Tóm tắt đôi nét về cậu ta xem nào." Mako lặp lại câu hỏi, đã thôi run rẩy, và giọng cực kỳ nghiêm túc.

"Chắc chắn rồi, tớ đương nhiên biết cậu ấy chứ. Nhưng ..." Tôi trả lời, điềm gở nặng nề luẩn quẩn trong tâm trí. "Cậu ấy là Lớp trưởng lớp 9-3 của chúng ta. Là 'thanh mai trúc mã' của cậu đấy Mako."

"Ôi trời ơi ..." Biểu cảm trên khuôn mặt của Mako đột ngột vặn vẹo xoắn vào nhau, méo mó, cậu hướng đến Sana, rên rỉ. "Còn Sana thì sao? Cậu có biết cậu ta không?"

"Tất nhiên tôi biết Takahashi là ai. Cậu hỏi gì lạ vậy Kojima?"

Mako lại than vãn. "Trời ơi ..." rồi lẩm bẩm. "Phải. Các cậu biết Takahashi Juri là ai. Tất nhiên rồi ..."

Đầu gối nhũn ra, cậu ta ngồi sụp xuống sàn phòng. Gương mặt trắng xanh càng thêm tái nhợt đi, cả cơ thể giờ đây run rẩy dữ dội.

"Thôi nào, Mako." Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, vỗ nhẹ lưng trấn an. "Mà tại sao cậu lại hỏi thế? Có chuyện gì vậy?"

Mako vẫn ngồi bệt dưới sàn, khi tôi tiến đến gần, cậu ấy lắc lắc đầu, biểu hiện càng lúc càng hoảng loạn hơn.

"Tệ quá." Giọng cậu giờ đây khô khốc như hai thanh kim loại rỉ sét ma sát vào nhau. "Thực sự tệ quá ..."

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Có lẽ tớ sai rồi ..."

"Sai? Sai gì?"

"Tớ ... Tớ nghĩ cậu ấy là 'người dư ra'. Nên tớ ..."

"Cậu ấy? Ý cậu là ..."

Mako đang nói đến ...

"Takahashi Juri đúng không?" Sana bất ngờ lên tiếng, giọng cô lạnh buốt.

"Tớ giết cậu ấy rồi." Mako lảng tránh ánh mắt sắc bén của Sana, run rẩy níu lấy cánh tay tôi, hoảng loạn thì thào.

Kojima Mako giết Takahashi Juri?

"Mako!" Tôi cũng bắt đầu hoảng loạn theo cậu ta rồi. "Đùa như vậy không vui đâu."

"Tớ bịa chuyện như thế để làm gì?" Mako đau khổ vùi đầu vào hai lòng bàn tay. "Sau vụ đó tớ thường ngấm ngầm kiểm tra. Trò chuyện về những việc diễn ra từ thời còn cả hai còn bé xíu, xem thử Juri có nhớ không. Mà cậu ấy thì cứ ..."

"Cậu đang nói thật đúng không?"

"Cậu ấy cư xử lạ lắm. Tớ thề đấy!" Mako đã bắt đầu thổn thức. "Tớ hỏi về khu hầm bí mật bên bờ sông mà cả hai thường tới chơi hồi lớp Ba. Cậu ấy bảo 'Không nhớ'. Tớ hỏi về mùa hè năm lớp Năm, bọn tớ muốn đạp xe ra chơi biển, nhưng đi đến giữa chừng lại mệt quá rồi bỏ cuộc. Cậu ấy bảo 'Nghe lạ thế'. Thế nên ..."

"Nên sao?"

"Ban đầu tớ không biết đó có phải là dấu hiệu hay không. Nhưng cứ nghiền ngẩm mãi, tớ đâm nghi ... Cho rằng đây không phải cậu ấy. Takahashi Juri mà tớ biết đã chết từ lâu. Takahashi Juri này chính là 'người dư ra' lẻn vào lớp ta năm nay ..."

Kojima Mako đã thực sự hiểu lầm rồi. Người dư ra hay Kẻ đã chết thật sự sẽ không cư xử như thế đâu.

Theo như những gì Sana và cô Shinoda giải thích, tôi nghĩ người ta sẽ chẳng thể hỏi nó là thứ "có thật" hay chỉ "giả vờ" thôi đâu. Vì lúc nào thì nó cũng "có thật" cả: Người đã chết quay về mà không hề hay biết chính họ đã chen chân vào thế giới không dành cho mình. Nên nếu hỏi họ có nhớ được những chuyện lúc nhỏ không cũng chẳng ích gì. Ký ức của tất cả mọi người đều bị thay đổi. Sẽ chẳng thể có chứng cứ hay manh mối để nhận ra họ. Tuy nhiên ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top