Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chậm rãi xoay người lại đối diện với dì, điều chỉnh cây cuốc chim vừa giật từ tay Sana.

"Kh-không ..." Dì Yuihan lắc đầu nguầy nguậy, gương mặt lộ rõ vẻ không thể nào tin nổi. "S-sakura ... Không thể nào! Cháu định làm gì ..."

"Trả 'kẻ đã chết' về lại cho Tử thần." Tôi chậm rãi nói, cố chống chọi lại cơn đau dằn xéo ruột gan cùng nhịp tim cuồng loạn. "Đây là cách duy nhất để ngăn chặn 'tai họa' một khi nó đã bắt đầu. Theo kinh nghiệm của Minegishi Minami, bạn học cũ của dì và cũng là cựu học sinh lớp 9-3 mười lăm năm về trước."

"Cháu đang nói cái gì vậy? Cháu không thể ... Đừng có điên nữa! Ngừng lại ngay!"

"Xin lỗi dì, Yuihan!"

Trụ vững chân, tôi gom hết sức lực trong cơ thể, vung chiếc cuốc lên quá đầu.

Đây là cách duy nhất.

Đây là cách duy nhất.

Tôi cố nhắc nhở mình, hết lần này đến lần khác.

Nhắm mũi nhọn vào đúng điểm đối ứng với vị trí trái tim trên lưng dì Yuihan, trước khi bổ cuốc xuống ...

Có đúng không?

Làm thế này có đúng không?

Thực sự sẽ đúng chứ? Liệu chúng ta có đang phạm sai lầm không?

Chỉ có một chứng cứ xác thực duy nhất khẳng định dì Yuihan của tôi là Kẻ đã chết của năm nay. Lời tuyên bố của Sana, cô có con mắt búp bê đặc biệt có thể nhận diện được "màu của cái chết". Đó là toàn bộ chứng cứ rõ ràng mà chúng tôi có được. Phần còn lại không gì hơn chỉ là những đoán định dựa trên những sự kiện mang tính suy diễn. Không phải là tôi hoàn toàn tin tưởng rồi phủi bay toàn bộ những ký ức về dì Yuihan suốt thời gian qua.

Nhưng mà ...

Làm thế này có đúng không?

Tin lời Sana, gửi trả dì Yuihan về lại cho Tử thần?

Thực sự sẽ đúng chứ? Liệu chúng ta có đang phạm sai lầm không?

Sẽ ra sao nếu Sana hiểu lầm mọi thứ? Sẽ ra sao nếu khả năng "nhìn thấy cái chết" của cô chỉ là điều mà cô tự thuyết phục bản thân, là những ảo ảnh không hơn không kém?

Như vậy có nghĩa là chính tay tôi đã hạ sát dì ruột của tôi - đứa con gái cuối cùng của ông bà ngoại tôi - dù có thể dì không phải là Kẻ đã chết. Người đó luôn gợi cho tôi về hình dung người mẹ quá cố Paruru của tôi, người mà tôi chỉ có thể biết qua những tấm ảnh. Người giữ một trong những vị trí quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Người mà tôi luôn muốn gần gũi. Người mà tôi dành cho một tình yêu thương đặc biệt, ngay từ khi còn nhỏ.

Nhìn một cách tổng thể thì, thực tại của Kagoshima được xây dựng trên nền tảng những sửa đổi, cả trong ký ức của tất cả mọi người lẫn trên các bản ghi chép dưới mọi hình thức. Theo thời gian, những ký ức đó trở nên nhòe mờ rồi biến mất ... Trước nay vẫn luôn như vậy. Trong tình trạng đó, liệu tôi có nhắm mắt chấp nhận được cái sự thật mà chỉ một mình Sana có thể trông thấy, cái "sự thật" mà cô đã thề rằng nó chính là "sự thật"? Có đúng đắn không, khi tôi phải làm việc này chỉ vì Sana bảo thế?

Nỗi nghi ngờ, lo lắng và hoang mang cuồn cuộn xoáy vào nhau. Tôi không nhúc nhích nổi, như thể hóa đá.

Đúng lúc ấy, tiếng ầm ầm từ nhà chính dội xuống. Ngọn lửa đang tiếp tục hoành hành, hung tợn và nguy hiểm hơn bao giờ hết. Khung nhà đã cháy rụi, rốt cuộc mái nhà cũng sụp xuống. Những vòi lửa cuồn cuộn bắn ra không trung cùng những đám khói đặc quánh. Tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi như pháo hoa đêm giao thừa. Có vài cục lửa nhỏ văng đến nơi tôi đang đứng chôn chân. Nếu đám cháy cứ tiếp tục cuồng nộ thế này, ở vị trí đang đứng chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên ...

Tôi không thể cứ dùng dằng mãi được!

Làm thế này có đúng không?

Thực sự sẽ đúng chứ? Liệu chúng ta có đang phạm sai lầm không?

Vẫn tự vấn bản thân, tôi quay lại nhìn Sana.

Suốt quãng thời gian đó, cô không hề nhúc nhích, và vẫn nhìn thẳng vào tôi. Con mắt thật của cô, con mắt bên phải, cương quyết và lạnh nhạt. Con mắt búp bê xanh long lanh, trống rỗng và vô hồn. Cả hai con mắt chẳng mang chút ngờ vực hay do dự nào. Chỉ có ... Phải rồi. Đôi mắt cô chỉ có tràn ngập nỗi buồn và đau đớn vô hạn.

Đôi môi xinh xắn của cô khẽ mấp máy.

Tôi không nghe được âm thanh. Nhưng tôi đọc được khẩu hình miệng.

"Tin tôi đi. Sakura!" Cô nói như vậy.

Tôi ...

Tôi khép chặt mắt lại, hít một hơi dài.

Tôi ...

Tôi mở mắt, rồi quay sang dì Yuihan. Mâu thuẫn cùng cực. Chìm đắm trong nỗi do dự, sợ hãi, tuyệt vọng. Tôi thấy trên gương mặt dì bóng dáng của người mẹ quá cố mà tôi chỉ có thể biết qua những tấm ảnh. Nhưng ...

Tôi ... sẽ tin Sana. Tôi sẽ tin.

Nghiến chặt răng, tôi quyết định.

Tôi sẽ  tin tưởng Sana.

Có lẽ "Tôi sẽ tin tưởng" không mạnh mẽ và đủ sức thuyết phục bằng "Tôi tin tưởng". Nhưng chừng đó là đủ. Tôi nghĩ, chừng đó bây giờ là đủ.

Dứt bỏ hết ngần ngừ, tôi vung chiếc cuốc lên quá đầu. Kể cả tiếng hét "DỪNG LẠI! SAKURA! DỪNG LẠI!" của dì Yuihan (Dì Yuihan ... Cháu xin lỗi ...) cũng không thể tác động đến tâm trí tôi được nữa (Tạm biệt ... Dì Yuihan ...).

Dồn hết sức lực bản thân có được, tôi giáng mũi cuốc xuống lưng dì (Tạm biệt ... mẹ ...) xuyên qua da thịt, găm thẳng xuống trái tim đang nện thình thịch.

Dường như cú giáng đó đã dội ngược trở lại người tôi, khiến tôi đau đớn còn hơn cả khi phải trải qua cả hai lần phẫu thuật buồng phổi trước đây. Hình ảnh tấm phim chụp X-quang một bên phổi co rúm, méo mó ghê rợn của lần xẹp phổi thứ ba chờn vờn trước tầm mắt tôi.

Tôi thả tay khỏi cán của cây cuốc đang cắm ngập trên lưng dì, ôm ngực ngã khuỵu xuống nền đất lạnh ngắt. Thở hổn hển vì thiếu dưỡng khí, ý thức dần trở nên mơ hồ, nước mắt tuôn thành dòng không dứt.

Tôi biết, cảm giác đau đớn đang xâm chiếm lấy cơ thể tôi không đơn thuần chỉ là do khó thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top