Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi chúng tôi giúp một người bị thương - Mako đỡ Juri còn tôi dìu Miho - chúng tôi nhanh chóng rời khỏi mái hiên. Tập tễnh, chậm rãi lết từng bước. Cuối cùng cả bọn cũng có thể tiến ra sân trước.

Có âm thanh ầm ầm vang lên sau lưng chúng tôi. Ngoảnh lại, phía mạn phải tầng trệt, theo hướng phòng ăn, một ô cửa sổ đã bục toang, lửa ùa ra ùn ùn. Có thêm gió dữ tiếp sức, ngọn lửa lan nhanh ra mặt tường phía ngoài của ngôi nhà.

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng còi báo động buốt óc rít lên từ bên trong.

Hệ thống báo cháy của tòa nhà đã được kích hoạt. Hoặc có ai đó đã mở bằng tay. Nói cách khác, nhờ thế mà mọi người đang có mặt trên tầng hai phát hiện được chuyện lạ lùng đang diễn ra.

Nhanh lên! Mọi người ... Trước khi lửa lan đến chỗ các bạn ...

Tôi khó lòng đứng yên ở đây được, vì sự an nguy của Sana. Tôi đang lo cho cô ấy đến quặn ruột. Nhưng tôi cũng không thể cứ để mặc Miho ở đây được, cậu ấy bị thương nặng quá. Cả Juri nữa. Juri bây giờ không thể tự đi được, nên tôi cũng không thể nhờ Mako dìu Miho hộ mình.

Việc cần phải làm bây giờ là phải đưa Miho ra khỏi tầm lan xa của ngọn lửa. Vừa khích lệ Mako, tôi vừa cố sải hết tốc lực để kéo giãn khoảng cách với ngôi nhà.

Lúc ấy, vài người được báo động về ngọn lửa đã lao ra khỏi cửa chính và các lối thoát hiểm khác.

Tất cả đều vô cùng hoảng loạn trong khi ngọn lửa rừng rực liếm táp khắp ngôi nhà. Bọn họ vượt qua chúng tôi, chạy ào ra cổng, cố cứu lấy thân. Ai nấy đều đang vận đồ ngủ, có vài người chỉ kịp xỏ đôi dép lê rồi tháo chạy nháo nhào.

Tôi không điều khiển cơ thể mình nổi nữa rồi. Tôi muốn phát điên lên. Hơi nóng và khói lửa đã hạ gục tôi. Giữa tiếng lửa gào, thỉnh thoảng tôi nghe tiếng kính vỡ, tiếng ngôi nhà răng rắc vặn mình.

Bất thần, cơ thể Miho gục hẳn xuống, trĩu nặng hơn.

"Đi cùng tớ, nào Miho! Cố lên nào!" Tôi giục giã, nhưng không có hồi đáp.

Cậu ấy không thể tự nhấc chân lên được nữa rồi. Giữa khung cảnh ấy ... Tôi đột nhiên nghe một tiếng động.

Dù tiếng động đó có bị lẫn lỗn giữa những âm thanh huyên náo của trận hỏa hoạn, thì vẫn có thể nghe ra rõ ràng. Đó là tiếng người. Chính xác hơn là hét. Giọng con gái. Cao vút và lanh lảnh.

Là tiếng cầu cứu.

Nó thoát ra ở phía trên của một góc ngôi nhà.

Tôi ngước lên và thấy một người trên ban công tầng hai. Một căn phòng có lẽ cách phòng 223, nơi chúng tôi vừa chạy ùa ra, khoảng hai gian. Tôi không nghĩ lửa đã lan đến khu vực đó. Nhưng ... Tôi đoán rằng bọn họ bị kẹt và không thể ra được hành lang, đành phải chạy ra ban công kêu cứu.

KHÔNG!

Tôi lập tức biết ngay là không phải.

Có hai người đang đứng trên ban công.

Qua dáng người và kiểu tóc, một người có vẻ là Murasae Sae. Tiếng hét ban nãy hẳn là của cậu ấy. Người còn lại ...

"Dừng lại đi!" Sae gào lên, đứng từ xa cũng có thể nhận ra, cậu ta đang vừa hoang mang vừa tức tối. "Bà làm sao đấy hả? Sao bà lại ..."

Mắt tôi chớp chớp hãi hùng. Người còn lại trên ban công, ngay lúc này, đang cố tấn công Murasae Sae. Tay phải nâng cao quá đầu, siết chặt con dao chắc hẳn cũng là thứ hung khí đâm trọng thương Miyazaki Miho.

"Dừng lại!" Sae hoảng loạn thét lên. "Cứu tôi với!"

Kẻ tấn công và nạn nhân, cả hai giằng co trên ban công. Bất chợt ...

Có tiếng ầm ầm, chói tai. Một ngọn lửa hung hãn phụt lên từ góc nào đó phía cánh phải ngôi nhà.

Một vụ nổ ...?

Chính xác là một vụ nổ.

Phải. Hình như là bình gas trong bếp. Có phải nó đã bắt lửa không?

Tôi giơ cả hai tay lên theo phản xạ, cố bảo vệ phần mặt trước sức nóng và những tia lửa bắn về phía mình. Mất điểm tựa, Miho đổ sụp xuống đất. Dù tôi đã vội vã cố gắng đỡ lấy, nhưng ...

Mắt tôi trở lại ban công tầng hai. Đúng lúc hai người kia dồn nhau ra hàng thanh chắn của ban công, người nọ xô người kia.

"Chuyện gì thế này?" Tôi lẩm bẩm, cố ngoảnh mặt đi. Nhìn sang bàn tay mình đang nắm chặt của cánh của Miho. "Cậu ổn chứ? Đi nào! Cố lên! Bọn mình phải tiếp tục thôi ..."

Quỳ một bên gối xuống mặt đất bùn nhão, tôi cố lấy đà xốc cậu ấy dậy, nhưng chẳng ích gì. Tôi chỉ hơi nơi lỏng một chút, cậu ấy lại đổ nhào xuống. Hệt như một món đồ chơi được bơm phồng nay đã xẹp hết khí.

"Miho ... Miyazaki Miho ..."

Tôi lay lay cả người cậu, liên tục gọi tên. Rồi bắt mạch, rồi kiểm tra hơi thở. Nhưng ...

"Miho ... Ôi không! Miho ơi ... Đừng mà ..."

Cậu ấy chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top