Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chết lặng. Kiệt sức bởi cảm giác bất lực hơn là sợ hãi. Rồi mau chóng, tôi tự vỗ vào mặt mình để khôi phục sự tỉnh táo. Để rồi bất chợt nhớ ra ...

Sana đâu rồi?

Cảm giác căng thẳng trương phồng lên.

Sana ơi ... Cậu có ổn không?

Mình phải quay lại tìm cô ấy, tôi đã hoảng loạn và quyết định vậy. Nhưng ... Không. Vô ích thôi. Sana đã ...

Có phải cô báo động xong cho mọi người trên tầng hai biết về đám cháy và đã thoát ra ngoài an toàn rồi? Cửa chính không phải là lối đi duy nhất. Có thể Sana đã chạy ra ngoài bằng các lối đi khác, hay cửa sổ ...

Chắc chắn Sana làm được mà. Tôi cứ cố tự xoa dịu cảm giác bất an cồn cào chợn lên trong lòng lúc này.

Sana sẽ xoay sở được. Nếu không, tôi sẽ nguyền rủa bản thân không biết chừng nào cho đủ vì đã để cô một mình quay ngược trở lại xông vào ngọn lửa đó.

Vụ nổ bình gas ban nãy đã tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa. Nó đang lan vùn vụt ra khắp ngôi nhà. Cứ quẩn quanh trong đây thì chẳng an toàn chút nào.

"Tớ xin lỗi ..."

Đó là những lời cuối cùng tôi dành cho Miyazaki Miho, trước khi bỏ cậu ấy lại. Tôi quay mình dợm bước thì bất chợt nhìn thấy ...

Một cảnh tượng khó mà tin nổi.

Từ phía sau bụi cây, nơi hai người trên ban công ngã xuống sau vụ nổ, một kẻ chầm chậm xuất hiện.

Lấm lem máu, bùn và tro bụi. Khó mà có thể đoán được màu ban đầu của  bộ quần áo hắn đang mặc. Màu tóc, màu da và cả khuôn mặt cũng vậy. Chỉ nhìn qua thế này thì không thể nhìn rõ được đường nét khuôn mặt của hắn.

Vậy là sau khi vật nhau và ngã lộn cổ từ tầng hai xuống ... Kẻ này đã sống sót. Murasae Sae ... cậu ấy không qua được cú ngã này chăng? Hay chính kẻ này đã kết liễu cậu?

Dù một chân phải lê lết, một vai thì trĩu hẳn xuống, người vặn vẹo nghịch dị ... Hắn vẫn tiến rất nhanh về phía tôi. Khói bốc lên anh ánh sắc đỏ của ngọn lửa hung hăng đang liếm láp ngôi nhà. Những bước chạy của kẻ kia làm tôi liên tưởng đến cử động khó nhọc của một con thú hoang mắc bẫy đang giãy chết.

Hắn đang lao thẳng về phía tôi. Chúng tôi chỉ còn cách nhau chừng vài thước. Tay phải hắn vẫn siết chặt con dao làm bếp. Trên khuôn mặt vàng sáp, con mắt đục ngầu long sòng sọc. Chỉ sau một tích tắc, toàn thân tôi nổi da gà, cơ thể ướt đẫm mồ hôi.

Tôi đã hình dung ra cảnh này vô số lần khi đọc tiểu thuyết. Thậm chí cũng đã xem nhiều trên phim ... Nhưng tôi chưa từng bắt gặp trong thế giới thực. Chưa một lần nào. Không hề giống với thế này ...

Đôi mắt như dại đi. Con mắt của kẻ đã mất hết lý trí.

Khác hẳn với ánh mắt của cô Bae khi tự cứa vào cổ họng mình giữa lớp học. Mắt cô lúc ấy vô hồn, hoàn toàn trống rỗng. Hay ít nhất, cũng không rực lên vẻ đáng sợ và dọa dẫm thế này ...

Đôi mắt ấy ...

Đang nhìn thẳng vào tôi.

Nhận ra ánh mắt rừng rực đáng sợ đang nhìn như khoan thẳng vào đại não mình, tôi không để phí thêm một khắc nào để guồng chân lên mà bỏ chạy. Nếu không chắc chắn tôi sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn. Bị tấn công. Bị giết chết.

Tôi chạy. Tôi nghĩ mình nghe được có tiếng người thét lên, một hay hai lần gì đó sau lưng. Tôi đoán hẳn đó là những người bạn của mình, những người không thể kịp chạy thoát thân và bị kẻ kia tấn công. Dù vậy, tôi không dừng bước, không ngoái lại nhìn. Không có ý định giúp đỡ. Tôi đang quá hoảng sợ.

Tôi cắm cổ chạy ra sân trước, cuối cùng cũng nhìn thấy cổng chính xuất hiện trước mắt. Bất thần ...

Một cơn đau đớn khủng khiếp dội thẳng vào buồng phổi. Không thể chịu nổi. Tôi buộc phải ngừng lại, ép hai tay lên ngực, khuỵu gối xuống đất.

May mắn thay, cơn đau chỉ nhói lên đúng một lần. Tôi đang bắt đầu cảm thấy đỡ hơn.

"Không thể ... nghỉ một chút ... chỉ một lần này thôi sao?" Tôi lẩm bẩm, cố đứng dậy, sợ hãi ngoái lại phía sau.

Kẻ giết người đang lê một chân. Tôi đã nới rộng được khoảng cách. Có thể hắn không còn đuổi theo nữa. Phải ... Chắc là ổn rồi ...

Thế mà ...

Hung thủ vẫn tiếp tục truy sát.

Với khuôn mặt như quỷ dữ vừa được hồi sinh từ ngọn lửa địa ngục.

Thật ra khoảng cách giữa chúng tôi đã được nới rộng hơn trước, nhưng hắn vẫn cứ dai dẳng đuổi theo. Đuổi theo tôi.

Tôi cố chạy, mờ mịt vì hoảng loạn, chân dính bết trong bùn. Tôi giãy mạnh ra, mất đà ngã xuống. Miệng rên lên choáng váng, tôi vẫn cố gắng đứng dậy. Chỉ là ... chẳng còn mấy hơi sức sau từng ấy nỗ lực.

Phải mất một lúc lâu sau, tôi mới có thể gượng dậy được. Lại phải ngoái nhìn ra phía sau. Máu nóng trong người như đông cứng lại khi nhận ra khoảng cách với kẻ săn đuổi đang dần rút ngắn. Một cơn đau buốt lại nhói lên trong lồng ngực.

Mình không thể thoát được rồi ...

Nỗi tuyệt vọng bỗng chốc tràn ra. Choán hết cả tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top