Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không báo với ai một tiếng, tôi lập tức chạy đi.

Đúng là tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng tôi biết rằng, ngay bây giờ, tôi cần phải ở bên cạnh Sana.

Ngọn lửa tàn bạo vẫn tiếp tục quá trình hủy hoại ngôi nhà, đồng thời cũng là ánh đuốc rừng rực soi sáng con đường đêm cho tôi. Tôi guồng chân chạy hết  tốc lực. Từ cổng chính, men theo con đường dẫn tới chái Đông của vườn sau. Mặt đất vốn đã nhão ra sau trận mưa, giờ đây còn trộn thêm tro mụi của vụ cháy, trơn trợt và dinh dính dưới gót giày. Nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn có thể xoay sở để không bị trượt ngã một lần nào. Cuối cùng, kho chứa đồ cũng hiện ra trong tầm mắt. Tất cả mất chưa đến năm phút.

Tiếng gió rít róng song hành cùng tiếng lửa gầm gào ngay bên cạnh. Giữa những âm thanh đó, tôi nghe tiếng hụ của còi xe cứu hỏa vọng lại từ xa ...

Vừa chạy về phía kho chứa đồ vừa đảo mắt tìm Sana. Theo ước lượng thì kho chứa nằm cách nhà chính chưa đến mười mét. Nên tùy theo hướng gió, tôi sẽ không ngạc nhiên lắm nếu có lúc nào kho bắt lửa.

May sao, chỗ này có vẻ không bị ảnh hưởng.

"Sana." Tôi nghẹn giọng, cố gào lớn hết mức có thể. "Minatozaki Sana! Cậu ở đâu?"

Không có lời đáp. Nhưng ...

Tôi chạy vòng qua mạn Bắc nhà kho, tiếp tục gọi tên cô. Cuối cùng cũng tìm được. Sana đứng đó, lưng dựa vào tường, mắt đăm đăm nhìn về một hướng.

"Cậu đây rồi!"

Áo, váy, tóc tai, mặt mũi, tay chân cô ... Tất cả đều lấm lem mụi tro. Nhưng khi nói chuyện với tôi qua điện thoại, xem chừng cô không có vết thương nào nghiêm trọng.

"Sana ơi ..." Tôi cất tiếng gọi.

Cô nhẹ xoay người về phía tôi, nhưng ánh mắt gần như ngay lập tức trở về điểm ban đầu.

Cách đấy khoảng bốn đến năm mét là ...

Một người khác nữa.

Người ấy đang nằm úp mặt xuống đất, trên mình tro bụi phủ đầy, nhiều hơn cả trên người Sana. Chưa kể thân dưới của người đó còn bị đè nghiến dưới những tấm gỗ lớn nặng nề. Vì thế, từ chỗ đang đứng, tôi không tài nào nhận ra được người đó là ai.

"Dư chấn của vụ nổ gas ban nãy đã tác động lên đống gỗ." Sana nói, vẫn đăm đăm vào con người kia, và không đeo băng mắt. "Nên cô ấy không nhúc nhích được ..."

"Chúng ta phải giúp cậu ấy thôi!"

Tôi nói không chút nghĩ ngợi. Nhưng Sana chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Lúc ấy tôi mới để ý cô đang cầm vật gì đó trong tay. Một cái ... cuốc chim?

Tay phải cô nắm cán cuốc, còn phần lưỡi sắc lạnh đang chống dưới đất. Có lẽ nó nằm gần đây. Hoặc là cô đã lấy nó ra từ nhà kho.

"Chúng ta không thể làm thế." Cô nói, không hề nhìn về phía tôi. "Kia mới chính là 'kẻ dư ra'. Vậy nên bây giờ tôi phải ..."

Trên đường chạy đến đây tôi đã đoán ra chuyện đó rồi. Thậm chí là kể  từ khi cô từ chối chạy ra cổng với chúng tôi. Tôi biết cô đang ở cùng một chỗ với kẻ đã chết. Nhưng khi nghe chính miệng cô khẳng định, vẫn không kiềm được mà hỏi lại. "Cậu không đùa, đúng chứ?"

"Tôi thấy người này ... có 'màu của cái chết'."

"Cậu vừa mới thấy hả?"

"Cũng được một thời gian rồi." Chẳng hiểu sao, giọng cô lại buồn bã đến thế.

"Tôi đã biết từ lâu, nhưng lại chẳng thế nói gì. Nhưng ... Ừ. Sau khi chính tai nghe cuốn băng, tôi đã nghĩ: Mình phải ngăn nó lại. Nhất là sau những chuyện kinh hoàng đêm nay. Không thể để mọi thứ cứ tiếp diễn như thế được. Nếu bây giờ còn không ra tay ngay, tất cả mọi người sẽ ..."

Sana đột ngột ngẩng mặt lên, trên đó đầm đìa nước. Cả hai con mắt, con ngươi bên phải to tròn đen láy, và con người bên trái xanh long lanh vô hồn ... Cả hai đang nhìn chăm chú vào tôi. Rồi cô bất  thần giơ cao cây cuốc chim trong tay lên.

"Chờ đã ..." Tôi vội vã nhảy xổ ra trước mặt cô. Hoàn toàn là theo bản năng.

Không mất đến một khắc sau đó để tôi lao thẳng về phía người đang bị vùi đè nghiến dưới lớp gỗ dày nặng trịch, người mà Sana vừa mới tuyên bố là Kẻ đã chết. Tôi cần phải tận mắt kiểm chứng xem kẻ đó là ai.

Tôi tưởng người ấy đã bất tỉnh rồi. Nhưng thình lình lại thấy cử động.

Miệng rên rỉ đau đớn, người ấy nâng thân trên dậy, cố chui ra khỏi đống gỗ lớn. Nhưng rồi kiệp sức, lại ngã sập xuống mặt đất bẩn.

Tôi tiến đến gần, cúi xuống, nín thở trong khi nhìn vào mặt người ấy.

Đôi mắt mở trừng trừng, hoang man và đau đớn, vô tình chạm thẳng vào ánh mắt tôi.

"Ôi ..." Đôi môi run rẩy. "Sakura ơi ..."

"Kh..." Tôi không khỏi thét lên. "Không ..."

KHÔNG THỂ NÀO.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top