Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể nào.

Đây chỉ là chuyện đùa thôi.

Đúng không? Chỉ là chuyện đùa thôi!

Làm ơn đi mà ...

Tôi chớp mắt, hết lần này đến lần khác, cố gắng nhìn kỹ lại khuôn mặt của người đó. Nhưng vẫn vậy, không thể chối bỏ. Chính là người đó!

"Cậu nói đây chính là 'kẻ đã chết' sao?" Tôi lảo đảo đứng dậy, quay sang nhìn Sana. "Là người này? Có thật không?"

Sana lặng lẽ gật đầu, rồi cụp mắt xuống.

"Không ... Không thể nào. Sao có thể thế được ..."

Ùnggg .... Một âm thanh trầm đục và quen thuộc, vọng lại từ đâu đó.

Nó lớn dần, như đang cố nghiền nát trái tim tôi, hay những suy nghĩ, những ký ức của tôi. Âm thanh đó, một khi đã để tâm, liền trở nên dọa dẫm, bất thường không sao tả nổi. Suốt những khoảng lặng giữa quãng hầm hừ ...

Mày đã đến đây bao nhiêu lần rồi? Đấy là lời độc thoại của tôi.

Miyawaki Sakura, tự hỏi khi mới bắt đầu từ Tokyo chuyển về nhập học ở Kagoshima vào tháng Tư. Khoảng ba đến bốn lần hồi còn học Tiểu học ... Thế đây là lần đầu mày quay lại đây kể từ khi lên Trung học ư? Hình như không phải ...

"Mà Sakura này ..." Trong một cuộc nói chuyện điện thoại với bố ở Ấn Độ. "Kagoshima sau một năm rưỡi biến chuyển thế nào rồi?"

Kagoshima ... sau một năm rưỡi ...?

Tại sao? Tại sao? Là con chim nhồng mà ông bà ngoại tôi chăm sóc như vật cưng. Vui lên ... Vui lên! Lời khích lệ the thé của con chim ồn ào đó.

Và ông bà ngoại gọi nó là Yui. Nó - lại phải thêm một từ "có lẽ" ở đây nữa - khoảng hai tuổi.

Mùa thu của hai năm trước, nói cách khác, là một năm rưỡi trước. Khi tôi còn đang học lớp Bảy.

Đây là lần đầu tôi quay lại đây kể từ khi lên Trung học ư? Hình như không phải ... Kagoshima sau một năm rưỡi? Một năm rưỡi trước ...

"Khi có người chết thì phải làm đám tang. Ta ... ta không muốn dự thêm một đám tang nào nữa." Là lời của ngoại Yukirin, người đã trở nên lẩm cẩm. "Tội nghiệp! Tội nghiệp Paruru ... Paruru đáng thương! Mà Yuihan cũng đáng thương ..."

"Trời ơi ..." Tôi ôm lấy đầu, lẩm bẩm, gần như chỉ thở ra hơi. "Thì ra là vậy."

Ùnggg ... Tiếng náo động của âm thanh trầm sâu ghê rợn đó đe dọa làm điếc đặc mọi ý nghĩ đang ào ào dội xuống não bộ tôi.

"Giáo viên cũng có thể chết ạ?"

Tôi nhớ có lần đã hỏi như vậy, trong lúc trò chuyện cùng cô Shinoda ở thư viện phụ, nhưng không nhớ chính xác là lúc nào.

"Ừ. Nếu là Chủ nhiệm hoặc Phó Chủ nhiệm. Bởi họ cũng là thành viên của lớp 9-3 mà."

Nếu một người là thành viên của lớp 9-3, lẽ dĩ nhiên họ có thể sẽ phải chết vì tai họa. Trong trường hợp đó, họ hoàn toàn có thể quay lại với tư cách Kẻ đã chết hay Người dư ra.

Nhưng ...

"Nói đi Sana ... Có thật không?"

Kể cả thế, tôi vẫn chẳng thể ngăn mình chất vấn Sana thêm một lần nữa. Đây chẳng phải chuyện tôi có thể tin ngay lập tức chỉ với một lời của Sana.

Đúng vậy. Cho dù người đó có là Sana ...

"Cô Phó Chủ nhiệm Yokoyama ... Ý tớ là, dì Yuihan của tớ, là 'người dư ra' sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top