Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2-10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Thể dục, học sinh học ở sân vận động lớn phía Đông khuôn viên trường, gần bên dòng sông vắt ngang đồi của Thị trấn Kagoshima.

Tôi ngồi ở băng ghế dài dưới tán cây mặt Bắc sân tập, vẫn mặc váy đồng phục. Theo lời bác sĩ, tôi cần tránh vận động mạnh. Vậy nên thật ra, cũng chẳng cần phải vội đến mức như Kojima Mako nói ban nãy.

Xem ra cả trường chỉ có mỗi mình tôi ngồi ngoài kiến tập. Mọi người đều đã thay ra đồ thể dục màu trắng và đang chạy quanh sân. Nắng chiều ấm áp ngập tràn, nhưng chỉ lác đác mấy người chạy trên sân tập. Nhìn khung cảnh ấy, không hiểu sao tôi lại có cảm giác lạnh lẽo. Tôi thích chạy bộ, cả nước rút lẫn đường trường.

Muốn được chạy quá, tôi ao ước. Hít thở sâu vài lần, không thấy lồng ngực mình có dấu hiệu khác thường. Điều này càng khiến tôi muốn tham gia cùng mọi người.

Dẫu vậy, cảm giác sợ hãi kia vẫn lẩn quất đâu đó trong tâm trí. Tưởng như nếu thả sức chạy nhảy, lỗ hở trong phổi tôi sẽ ngay lập tức bung ra vậy.

"Hãy nghĩ là con sẽ không bị đến lần thứ ba đâu." Dù bố đã khẳng định, tôi vẫn chưa hết hoài nghi. Nếu dại dột mà cố sức, có thể tôi sẽ phải nếm trải cảm giác khổ sở ấy lần nữa. Trước mắt tôi nên tập chấp nhận đi thì hơn. Mà thật ra thì đây cũng là lựa chọn duy nhất.

Các bạn lớp tôi đang tập nhảy xa ở vũng cát phía Tây sân tập. Có lẽ sẽ thấy được Minatozaki Sana giữa bọn họ. Vậy nên tôi cố nheo mắt nhìn, nhưng vị trí ấy ở khá xa, không thể nhìn rõ ai là ai. Mà nếu Sana phải đeo băng mắt thì hẳn cậu ấy cũng phải xin kiến tập rồi. Nếu thế thì hẳn cậu ấy chỉ luẩn quẩn ở mấy băng ghế quanh đây thôi ... Tôi phát hiện một người khá giống Sana.

Đứng một mình dưới bóng cây gần vũng cát, vẫn mặc đồng phục. Tóc dài đen óng mượt mà xõa ngang lưng, vóc người cao ráo mảnh khảnh. Phải chăng là cô ấy?

Vì ở xa, tôi không xác định được đó có phải Sana hay không. Mà cũng không thể cứ nhìn chăm chăm vào con gái nhà người ta thế kia được.

Buông tiếng thở dài  chán nản, tôi vòng tay ra sau đỡ lấy đầu. Khi nhắm nghiền mắt, giọng nói méo mó kỳ quái "Tại sao?" của con chim nhồng Yui bỗng nhiên vang lên trong đầu. Có lẽ khoảng năm hay sáu phút sau ...

"Ừm ... Miyawaki?" Ai đó đang gọi.

Ngạc nhiên, tôi khẽ hé mắt và thấy một cô gái vận áo đồng phục xanh biển đang đứng cách mình khoảng một thước.

Nhưng  không phải Minatozaki Sana. Cô gái không đeo băng mắt, thay vào đó là cặp kính đen to bản, khá hợp với khuôn mặt tròn và đôi mắt to quyến rũ.

"Vâng. Cậu là ..."

"Miru, Shiroma Miru. Có thể gọi tớ là Mirurun cũng được. Tớ học chung lớp với cậu luôn đấy." Cô nàng nữ sinh xinh xắn với nét đẹp trưởng thành khá hấp dẫn, kết thúc câu nói bằng cái nháy mắt tinh nghịch, vô tình để lộ ra đôi mắt cười dễ thương. "Sakura vẫn phải nghỉ tiết Thể dục à?"

Cẩn thận không để cô nhận ra là mình đang thất vọng, tôi ậm ừ. "Ừm thì, tớ cũng chỉ vừa xuất viện tuần trước. Bác sĩ bảo nên tránh vận động và định kỳ kiểm tra tình hình sức khỏe. Cậu cũng xin kiến tập sao? Thấy không khỏe ở đâu à?"

"Hôm qua tớ ngã nên bị bong gân."

Shiroma Miru cúi nhìn xuống chân mình. Khi ấy tôi mới nhận ra cổ chân phải của cô quấn kín băng trắng.

"Đừng bảo là cậu bị ngã xuống con dốc ở cổng sau trường nhé." Tôi nửa đùa nửa thật với cô bạn thân thiện mới quen này.

Nghe vậy, Shiroma Miru phì cười, như thể vừa trút được gánh nặng. "Cũng may tớ ngã chỗ khác. Cậu nghe về điềm xui đó rồi à?"

"Đại loại thế."

"Vậy thì ..."

Cô định nói tiếp gì đó, nhưng tôi chẳng  màng đến, ngắt lời. "Thế cậu nghỉ ngơi cho vết thương mau lành nhé."

"À ừ ... Cảm ơn cậu."

"Cậu ngồi đi." Tôi đứng dậy, nhường chỗ cho cô gái bị thương, rồi đổi luôn chủ đề. "Sao tiết Thể dục lớp mình lại không học ghép?" Từ nãy đến giờ tôi cứ thắc mắc mãi chuyện đó. "Tớ tưởng giờ Thể dục vì sân tập rộng và sỉ số mỗi lớp không nhiều, nên sẽ gộp chung với lớp bên cạnh. Vả lại có đến hai giáo viên Thể dục dạy cho từng nhóm, nếu chỉ với sỉ số của một lớp thế này sẽ cảm thấy trống trải ..."

Ít nhất thì không đủ người để tổ chức thi đá bóng hay những trò chơi đồng đội khác. Mà nói thế thôi, chứ thật ra tôi cũng không quan tâm cho lắm.

"Các lớp khác không như vậy," Shiroma Miru trả lời. "Lớp 9-1 và lớp 9-2 học chung với nhau. Lớp 9-4 và lớp 9-5 học chung với nhau. Chỉ có lớp 9-3 chúng ta được dạy riêng."

"Tại sao lại là lớp 9-3?"

Có thể hiểu là do khối lớp Chín có lớp lẻ, nhưng tại sao lại là lớp thứ 3. Thường thì lớp đứng cuối sẽ bị loại ra chứ.

"Cậu nói chuyện với Juri và Mako lúc trưa rồi nhỉ?" Lần này thì Shiroma Miru lại là người đổi chủ đề. "Phải không?"

"Ừ đúng rồi. Có việc gì sao?"

Vẫn ngồi thẳng lưng trên ghế, cô hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. "Hai cậu ấy có ... nói gì với cậu không?"

"Takahashi Juri và Kojima Mako á?"

"Ừ."

"Các cậu ấy dẫn tớ đi tham quan trường. Đại loại thì 'Đây là Khu A, đằng sau là Khu T dành cho các lớp học chuyên biệt' rồi còn kể chuyện ma ở ao sen hay cho tớ nghe nữa."

"Chỉ thế thôi?"

"Cuối cùng thì bọn tớ đến Khu O. Và hai cậu ấy có kể đôi chút về lịch sử tòa nhà."

"Chỉ thế thôi?"

"Thì đại khái thế."

"Vậy ư ..." Shiroma Miru lại cúi đầu trầm ngâm. Khi ngẩng mặt lên, vẫn là đôi mắt cười dễ thương hình bán nguyệt đó, nhưng khuôn miệng ngập ngừng có chút gượng gạo. Cô lẩm bẩm gì đó, rồi thấp giọng hơn nữa. "Mình phải thực hiện cho đúng. Bằng không Saho và Miyu sẽ phát cáu lên mất ..."

Tôi chỉ nghe loáng thoáng vài lời cô nói. Miyu? Là Takeuchi Miyu, cô nàng cán sự lớp còn lại, người đã đến thăm tôi hôm còn ở bệnh viện cùng với Takahashi Juri. Còn Saho? Nghe rất quen tai. Saho? À à, là Saho. Phải chăng là Iwatate Saho, học sinh vắng mặt ngày hôm nay mà cô Bae đã gọi tên?

Shiroma Miru từ tốn đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ trầm tư. Có thể thấy vết thương ở chân ảnh hưởng đến cử động của cô.

"À mà, Mirurun này." Tôi quyết định hỏi trực tiếp. "Sana đâu rồi?"

"Gì cơ?" Cô nghiêng đầu thắc mắc.

"Cô bạn tên Minatozaki Sana học chung lớp mình. Đeo băng mắt bên trái. Cậu ấy cũng nghỉ Thể dục à?"

Shiroma Miru lại nghiêng đầu và lặp đi lặp lại "Sao? Sao?" Không rõ tại sao nhưng trông cô khá ngớ ngẩn. Tại sao chứ? Điều gì đã khiến cô có phản ứng lạ lùng như vậy.

"Giờ nghỉ trưa tớ có gặp bạn ấy bên ngoài Khu O."

Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy một âm thanh chấn động từ phía xa. Là máy bay đang cất cánh? Không, không giống lắm. Lẽ nào là tiếng sấm?

Tôi ngước nhìn lên trời.

Phía trên tán cây rậm rạp vẫn là bầu trời xanh trong thường lệ của tháng Năm. Nhìn quanh, tôi bỗng thấy có nhiều cụm mây u ám đang tụ lại ở phương Bắc. Vậy ra thứ tôi vừa nghe được ban nãy là tiếng sấm?

Còn đang mải nghĩ ngợi, âm thanh rần rần ấy lại vọng tới.

Hiểu rồi. Là tiếng sấm muộn ngày xuân.

Chắc đến chập tối trời sẽ mưa. Tôi dõi mắt nhìn bầu trời phương Bắc trong lúc thầm đoán.

"Ái chà?" Tôi bật thành tiếng khi phát hiện ra bóng người ở nơi mình chẳng ngờ tới. "Ai đang đứng trên kia vậy?"

Khu C, tòa nhà ba tầng phía Bắc sân tập. Có ai đó đang đứng trên sân thượng. Một mình. Bên trong tấm lưới sắt bọc quanh lan can. Đó là ... ?

cô ấy. Minatozaki Sana.

Chỉ là trực giác thôi, dù chẳng thể nhìn rõ mặt mũi hay thậm chí là quần áo, tôi vẫn có thể nhận ra. Liền đó, tôi bỏ lại Shiroma Miru đang thần người bối rối, rồi chạy thẳng đến Khu C.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top