Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2-11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hộc tốc chạy lên cầu thang, được một lúc thì bắt đầu cảm thấy hụt hơi. Cảnh tượng lá phổi méo mó trên phim chụp X-quang lóe lên trong đầu, nhưng giờ đây nó không khiến tôi quan tâm bằng bóng người vừa trông thấy.

Tôi mau chóng tìm được cửa dẫn lên sân thượng.

Đó là một cánh cửa sắt màu kem, trên còn dán một tấm biển bằng bìa cứng ghi dòng chữ "Không phận sự miễn vào" bằng mực đỏ chói. Tôi chẳng mất tới một khắc để quyết định phớt lờ lời cảnh báo phổ thông này. Cánh cửa không khóa, tôi mở tung nó rồi phóng ra ngoài.

Trực giác của tôi đã chính xác. Bóng người ấy đúng là Minatozaki Sana.

Đơn độc giữa cõi hoang vắng bụi bặm ở tầng mái bê tông cốt thép của tòa nhà.

Cô đứng cạnh tấm lưới sắt hướng ra sân tập, mắt liếc nhanh lại khi tôi chạy tới, nhưng vẫn im lặng và quay lưng đi.

Tôi tiến đến gần, và bước vừa điều hòa nhịp thở.

"Minatozaki ..." Tôi nhẹ giọng gọi. "Vậy ra cậu cũng kiến tập à?"

Không có phản ứng gì.

Tôi tiến đến gần hơn. "Thế này có sao không? Ý tớ là, cậu có được phép lên đây không?"

Vẫn quay lưng về phía tôi, Sana thản nhiên. "Thì sao? Đứng xem gần hơn cũng chẳng ý nghĩa gì."

"Các thầy cô không la rầy."

"Không." Sana nhỏ giọng trả lời, rốt cuộc cũng quay sang nhìn tôi. Trước ngực cô ôm một quyển sổ ký họa cỡ B5.

"Còn cậu thì sao?" Cô hỏi ngược lại. "Cậu cũng lên đây. Như vậy có ổn không?"

"Chẳng biết ..." Tôi đáp, nhại lại câu trả lời dửng dưng ban nãy của cô. "Đúng là có ngồi gần hơn để xem thì cũng chẳng ý nghĩa gì." Rồi đưa mắt nhìn cuốn ký họa cô cầm trên tay. "Cậu biết vẽ à?"

Không trả lời, Sana chỉ giấu quyển sổ ra sau lưng.

"Hồi trưa, lúc gặp cậu, tớ có giới thiệu là học sinh vừa chuyển trường đến hôm nay. Chung lớp vứi cậu, lớp 9-3. Tên là ..."

"Sakura, Miyawaki Sakura. Cậu đã giới thiệu trước lớp rồi. Tôi nhớ mà."

"Ừ đúng rồi." Tôi bẽn lẽn đáp lại. "Còn cậu là Sana, Minatozaki Sana." Không hiểu sao, việc cô vẫn còn nhớ tên tôi khiến tâm trạng dường như tốt lên rất nhiều.

"À mà, không biết cậu còn nhớ không? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, trong bệnh viện." Rốt cuộc tôi cũng có thể hỏi cô ấy về vấn đề này, nhưng tim vẫn loạn nhịp, nói không chừng đã muốn quá tải. Thình ... thịch ... tôi nghe thứ âm thanh trầm trầm rộn rã vọng từ lồng ngực lên tai. Thứ Hai tuần trước ấy. Tớ tình cờ đi chung thang máy khu nội trú với cậu, rồi cậu đi xuống tầng hầm B2. Cậu có nói tên khi nghe tớ hỏi mà. Không nhớ gì sao?"

"Thứ Hai, tuần trước ..." Sana lẩm bẩm, mắt phải không bị băng gạt che khuất khẽ nhắm lại. "Chuyện đó ... có thể đã diễn ra."

"Quả nhiên. Tớ cũng nhớ là có ... Hôm nay gặp lại Sana trong lớp thật bất ngờ."

"Vậy sao." Chỉ là câu trả lời ngắn gọn, nhưng cặp môi mỏng kia như đang ẩn giấu một nụ cười.

"Sao hôm đó cậu lại đi xuống tầng hầm?" Tôi hỏi tiếp. "Cậu bảo rằng muốn chuyển vật gì đó. Cho ai vậy? Lúc đó hình như cậu còn cầm theo một con búp bê màu trắng. Nó là vật cậu muốn gửi cho người kia à?"

"Tôi không thích bị tra hỏi." Sana trả lời cộc lốc, rồi lại đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

"Tớ xin lỗi." Tôi lúng túng, cảm thấy bản thân ban nãy thật hơi bất lịch sự, vội giải thích. "Không phải tới muốn ép cậu nói hay gì đâu. Chỉ là ..."

"Hôm đó có chuyện buồn xảy ra."

Một nửa con người đáng thương của tôi đang đợi ở đó. Hình như cô ấy đã nói thế trong thang máy.

Một nửa ... con người ... đáng thương.

Câu nói khiến tôi thắc mắc, nhưng lại không thể tiếp tục dò hỏi. Và Sana trông cũng có vẻ như không muốn nói gì thêm.

Từ phía xa tiếng sấm lại vang rền. Gió quét qua sân thượng lạnh giá hơn.

"Cậu ..." Sana cất lời. "Tên cậu là Miyawaki Sakura?"

"Ừ."

"Chắc là mệt mỏi lắm."

"G-gì cơ? Ý cậu là ..."

Đợi đã. Đừng nói là cậu ấy muốn nhắc đến nó.

"Tại sao ... Tại sao cậu lại hỏi thế?" Tôi lắp bắp lặp lại câu hỏi. Như một thói quen, sự đề phòng trong lòng tôi thức tỉnh, cuộn trào từng cơn quặn thắt khó chịu nơi dạ dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top