Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2-12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cố giữ bình tĩnh. Còn Sana chỉ lặng lẽ, lơ đãng vén vài sợi tóc mái lòa xòa xuống trán.

"Cũng vào thời gian này năm ngoái, đúng không? Nó đã làm cả nước chấn động. Hơn nữa, tính ra thì vụ đó còn chưa tròn một năm."

Tôi không dám trả lời. Hay đúng hơn, là không cần.

Bởi tôi biết, cả tôi và cậu ấy, đều đã biết đáp án.

Miyawaki Jurina, là cái tên được báo chí sử dụng để nói đến một học sinh 14 tuổi được cho hung thủ của hai vụ án mạng thảm khốc vào mùa hè năm ngoái tại Nagoya. Nhật Bản có luật không công khai tên thật và chân dung của tội phạm vị thành niên, nên khi đưa tin trên các phương tiện truyền thông họ thường sử dụng tên giả hoặc viết tắt. 

"Miyawaki. Thật may tên cậu không phải là Jurina." Nói đoạn, một nụ cười đầy ngụ ý lướt qua môi cô.

Tôi thực sự đau đầu. Cũng lâu rồi mới có người đề cập đến nó. Và hôm nay, tính tới trước lúc này thì chưa có ai ở trường đả động gì. Không thể nghĩ ra cách ứng phó, tôi bất giác thú nhận. "Nó làm tớ nhớ lại những chuyện không vui. Năm ngoái, ở trường cũ của tớ ... Khi án mạng xảy ra tại Nagoya, mọi người bắt đầu bàn tán về Miyawaki Jurina. Hơn nữa, kẻ bị bắt tình cờ cũng là một nữ sinh mười bốn tuổi ..."

"Họ đã bắt nạt cậu?"

"Không đến mức gọi là bắt nạt đâu. Nhưng nó ..."

Không, thực sự không đến mức đó. Chẳng ai cố tình hay có ý xấu gì, mọi người chỉ muốn trêu chọc tôi. Người ta cứ cố tình viết họ tôi giống họ cô ta, dù đều phát âm là 'Miyawaki' nhưng Hán tự của tôi (là 'Cung Hiếp') khác với của cô ta. Vài người thậm chí còn gọi tôi là 'Jurina'. Chỉ là những trò đùa vụn vặt thiếu suy nghĩ của lũ trẻ con. Thế nhưng ...

Ban đầu thì tôi chỉ cười cho qua chuyện. Rồi dần dần, tự lúc nào không hay, tôi bắt đầu cảm thấy ghét cay ghét đắng cái trò đùa quái ác này. Nói cách khác, nó dần dần biến thành một dạng áp lực ...

Mùa thu năm ngoái, tôi phát bệnh tràn khí màng phổi lần đầu tiên, đúng vào khoảng thời gian phải hứng chịu áp lực đó mỗi ngày. Hẳn sự kiện về tên sát nhân Miyawaki kia là một trong những nguyên do dẫn đến tình trạng ấy, Giờ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tôi mới nhận thấy, đấy không hẳn là một giả thuyết vô căn cứ.

Việc tôi dọn đến Kagoshima ở nhà ông bà ngoại không hoàn toàn do bố phải ra nước ngoài công tác. Có lẽ ông đã phát hiện gì đó, về tình trạng căng thẳng của tôi, rồi bỗng nảy sinh sự lo lắng hiếm hoi dành cho đứa con gái duy nhất. Chắc ông đã quyết định tốt hơn hết rằng tôi nên thay đổi môi trường sống. Bấm nút tái khởi động mối quan hệ với mọi người trong trường, nơi vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Tôi đã đại khái kể lại câu chuyện của mình, vậy mà Sana chẳng tỏ vẻ gì là sẽ lùi bước cả. "Ở đâu ai đã xử sự như thế với cậu rồi?" Thậm chí không cảm thông hay ít nhất là cảm thấy áy náy về hành vi của mình, cô ấy còn hỏi thêm.

"Cậu là người đầu tiên đấy." Tôi trả lời với nụ cười cay đắng. Điều lạ lùng là tôi lại có cảm giác thư thái. Suốt từ sáng đến giờ, mỗi lần có người gọi tên, tôi lại căng thẳng lo sợ lại sẽ đến. Tất cả chỉ vì một nguyên nhân nhỏ nhặt. Đến khi tự mình kể hết với Sana, tôi mới nhận thấy nguyên nhân này thật vớ vẩn.

"Chắc họ muốn giữ khoảng cách." Sana nhận xét.

"Chắc thế."

"Khó lòng mà nghĩ là do họ quan tâm đến cảm xúc của cậu."

"Ý cậu là sao?"

"Bởi lẽ Miyawaki là cái tên gắn liền với 'cái chết'. Hơn nữa lại không phải 'cái chết' thông thường, mà là cái chết tàn bạo và vô lý xảy ra trong trường học."

"Gắn liền với cái chết ..."

"Đúng vậy." Sana lặng lẽ gật đầu, lấy tay cho tóc không bị gió làm rối. "Mọi người đều không ưa nó. Vậy nên ... Hoặc là ngay chính bản thân họ cũng không nhận ra. Như thể họ đang che miệng vết thương."

"Tớ vẫn chưa hiểu .... ?"

Cô ấy đang nói gì vậy?

Tôi biết từ "cái chết" và hàm ý của nó được xem là điềm xấu luôn khiến con người cảm thấy khó chịu. Tất nhiên rồi. Nhưng ...

"Cậu biết không, ở ngôi trường này ..." Ngữ điệu của Sana vẫn lạnh lùng và xa cách. "Tại đây, lớp 9-3 là nơi gần với cái chết hơn cả. Hơn mọi lớp học khác. Hơn rất rất nhiều."

"Gần với cái chết?"

Tôi thật sự không thể hiểu nổi điều Sana vừa nói, bỗng nhiên lại thấy đau đầu và phải đưa tay đỡ lấy trán. Mắt phải của Sana chăm chú nhìn tôi, nheo lại cho đến khi chỉ còn là một đường chỉ mảnh.

"Cậu không biết gì sao? Miyawaki?"

Dứt lời, cô lại quay ra hướng sân tập. Tì bụng vào tấm lưới chắn xỉn màu, Sana rướn người nhìn lên bầu trời. Đứng ở phía sau, tôi cũng ngước nhìn theo. Những cụm mây u ám đã lớn hơn nhiều so với trước.

Tiếng sấm lại rền lên lần nữa. Lũ quạ khiếp sợ tiếng động liền kêu la inh ỏi, những cặp cánh đen hấp tấp lên không trung từ những tán cây nơi sân trường.

"Cậu vẫn chưa biết gì sao? Miyawaki Sakura?" Vẫn nhìn chằm chằm lên trời, Sana lặp lại. "Chưa ai nói cho cậu hay à."

"Nói việc gì mới được chứ?"

"Rồi cậu sẽ biết."

Tôi chẳng còn biết nói gì nữa.

"Ngoài ra, cậu không nên đến gần tôi." Cô càng nói càng làm tôi khó hiểu. "Cũng đừng nói chuyện với tôi nữa."

"Tại sao? Sana ... Tại sao tớ lại không ..."

"Tôi đã bảo, rồi cậu sẽ biết."

"Thôi nào ..."

Đúng là vô nghĩa. Mập mờ chẳng giúp gì vào cái lúc này cả. Trong khi tôi đang tìm lời để đáp lại, Sana đã im lặng quay đi. Ghì quyền ký họa vào ngực, cô bước qua tôi và đi đến cửa.

"Tạm biệt. Mi-ya-wa-ki Sa-ku-ra."

Tôi lặng đi, như thể vừa bị Minatozaki Sana đặt lên mình một lời nguyền đáng sợ. Nhưng chỉ trong chớp mắt, tôi đã hoàn hồn mà chạy theo cô. Đúng lúc đó, tiếng quạ lại cất lên giữa sân trường. Trong đầu tôi chợt hiện lên một trong những "Điều cơ bản ở Bắc Kago" mà dì Yuihan dặn hôm trước.

Khi nghe tiếng quạ kêu lúc rời sân thượng, bạn nên đi xuống bằng ...

Bằng chân phải? Hay chân trái?

Là bên nào nhỉ? Tôi khác chắc là chân trái ... Trong khi tôi vẫn còn đang nghĩ ngợi, Sana đã nhanh tay mở cửa và biến vào trong ...

... bằng chân phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top