Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng tôi bước đến cửa phòng học lớp 9-3, hai người bọn họ lại đưa mắt nhìn nhau tựa như muốn nói điều gì đó. Nhưng chuông báo hiệu vào lần nữa lại reo lên đúng lúc ấy. Khẽ ho một tiếng, cô Bae mở cửa bước vào.

Tiếng học sinh dội ra râm ran nghe như tạp âm từ một chiếc radio cũ kĩ. Tiếng bước chân. Tiếng kéo ghế. Tiếng đóng mở cặp sách. Rồi cả tiếng trò chuyện rì rầm ...

Cô Bae tiến vào trước rồi ra hiệu bằng ánh mắt, tôi bước theo cô vào phòng học. Cô Yokoyama đi theo sau, dừng lại đứng ngay bên cạnh tôi.

"Chào các em," Đặt bảng điểm danh lên bục giảng, cô Bae cẩn thận nhìn quanh lớp dò sĩ số. "Hôm nay Iwatate Saho và Motomura Aoi vắng mặt thì phải."

Dường như ở đây mọi người không theo quy trình "đứng dậy - cúi chào - ngồi xuống". Là sự khác biệt giữa trường công và tư sao? Hay là do tập quán địa phương?

"Các em đã có ngày nghỉ cuối tuần vui chứ? Vậy trước tiên, để cô giới thiệu học sinh mới chuyển vào lớp ta."

Tiếng huyên náo dần lắng xuống, lớp học đổi sang trạng thái im phăng phắc. Cô Bae ra dấu cho tôi từ bục giảng.

"Lên đi em." Cô Yokoyama thì thầm với tôi.

Tôi cảm thấy ánh mắt của cả lớp như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào mình đau nhói. Chỉ kịp nhìn quanh để nhận ra lớp học có khoảng ba mươi người, tôi tiến về phía bục giảng. Sự căng thẳng khiến ngực tôi thắt lại. Và cả khó thở nữa. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi đối mặt trực tiếp mới cảm thấy tình huống này quá nhiều áp lực.

"Ừm. Chào các bạn ..."

Quay xuống những bạn học mới mặc đồng phục màu xanh thẫm đang chăm chú nhìn mình, tôi thận trọng giới thiệu tên. Trong lúc đó, cô Bae cũng viết tên tôi lên bảng.

MIYAWAKI SAKURA

Tôi cố đứng thẳng lưng, tự cảm thấy xấu hổ khi cơ thể mình vẫn không ngừng run lên. Tôi dò xét không khí lớp học, nhưng chẳng tìm ra phản ứng nào đáng ngại.

"Tớ chuyển từ Tokyo đến Kagoshima tháng trước. Vì bố tớ bận công tác, tớ sẽ ở cùng ông bà ngoại một thời gian ..." Thầm tự cổ vũ mình chốc lát, tôi tiếp tục bài giới thiệu. "Lẽ ra tớ đã đi học ngày tớ đã đi học từ ba tuần trước, nhưng vì bị bệnh và  phải nhập viện. Hôm nay mới đến lớp được. Rất vui được làm quen cùng mọi người."

Có lẽ tôi nên nói về sở thích hay sở trường của bản thân, hay về Oshi trong Girlgroup AKB48 đình đám chẳng hạn. À đúng rồi. Bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để cảm ơn về bó hoa họ gửi hôm tôi còn nằm viện.

Tôi còn đang do dự chưa biết nên nói gì trước thì cô Bae tiếp lời, "Được rồi, cả lớp. Từ hôm nay, cô muốn các em đối xử tốt với Miyawaki và xem bạn ấy như một thành viên của lớp mình. Do bạn còn bỡ ngỡ với nhiều thứ, cô mong các em hướng dẫn, chăm sóc thêm cho Miyawaki. Chỉ còn năm cuối này, hy vọng cả lớp sẽ giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau cố gắng hết sức. Để đến tháng Ba năm tới, mọi người trong lớp đều khỏe mạnh mà tốt nghiệp ..."

Cô Bae nói với giọng điệu nguyện cầu, như thể chúng tôi phải đáp lại bằng câu "Amen" mới đúng. Tôi đứng nghe mà thấy ngứa ngáy hết cả sống lưng, nhưng mọi người trong lớp lại chăm chú nuốt từng lời của cô.

Tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc ngồi ở dãy trên cùng. Là Takahashi Juri, một trong hai cán sự lớp đã đến bệnh viện thăm tôi.

Khi mắt chúng tôi giao nhau, có gì đó gượng gạo trong nụ cười của cậu ta. Ký ức về cái bắt tay ướt đẫm mồ hôi lạnh trong phòng bệnh chợt hiện lên khiến tôi vô thức bấu lấy một góc váy đồng phục của mình.

Còn một người nữa, cái cô bạn Takeuchi Miyu ở đâu ấy nhỉ? Tôi chỉ vừa định đảo mắt tìm kiếm thì cô Bae đưa tay chỉ vào một chỗ trống ra hiệu, "Miyawaki, em ngồi ở đằng kia nhé."

Chiếc bàn nằm ở phía tay trái bục giảng, bàn số ba từ dưới lên, dãy giáp hành lang.

"Vâng ạ," Tôi cuối đầu trả lời rồi tới chỗ ngồi của mình. Đặt cặp sách lên bàn, tôi ngồi xuống rồi đảo mắt nhìn quanh phòng học lần nữa.

Đó cũng là lúc, tôi bắt gặp thêm một bóng dáng quen thuộc nữa. Ngồi cuối dãy bên phải bục giảng, cạnh cửa sổ hướng ra sân trường.

Từ phía bục giảng nhìn xuống, chỗ ngồi gần cửa sổ ở cuối lớp bị ngược sáng. Vậy ra đó là lý do khiến tôi không thể nhận ra cô ấy ngay từ đầu. Tuy đã dịch chuyển vị trí, nhưng tình trạng ngược sáng cũng không được cải thiện mấy. Dù vậy tôi cũng đã thấy được chiếc bàn học với người đang ngồi đó.

Đờ đẫn vì linh tính và mong chờ, lại thêm cảm giác nhức nhối do lóa mắt, tôi phải chớp chớp mắt vài lần. Cô nữ sinh ngồi kia ngập nửa người trong luồng sáng chói chang, nhìn thế nào cũng thể thấy rõ được đường nét. Không khỏi làm tôi liên tưởng đến hình ảnh bóng tối ẩn mình giữa lòng ánh sáng rạng rỡ. Sau vài lần chớp mắt, ánh sáng cũng dịu dần, giúp tôi thấy rõ được dung mạo người đó.

Đúng là cô ấy rồi.

Cô gái đeo băng mắt bí ẩn tôi gặp ở thang máy trong bệnh viện. Cô gái đã lặng lẽ đi trên hành lang u ám dưới tầng hầm thứ hai ...

"... Sana."

Tôi nhỏ giọng để không ai có thể nghe được.

"Minatozaki Sana."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top