Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy, Takahashi Juri và Kojima Mako rõ ràng là một cặp đôi tréo ngoe.

Ngược lại với cô bạn lớp trưởng Takahashi-nghiêm-túc, tính tình Kojima Mako khá thoải mái, nếu không muốn nói là có đôi chút xởi lởi hời hợt. Tóc cậu ta buộc cao kiểu đuôi gà, phía trước trán lòa xòa vài sợi tóc mái trông khá phong trần. Nhìn qua có cảm giác là một cô nàng phóng khoáng hào sảng.

Tôi hỏi thăm, biết được hai cô nàng đã học chung và chơi với nhau từ những năm đầu tiểu học, nhà cũng gần nhau. Quả là một cặp thanh mai trúc mã thú vị.

"Khi còn bé ấy, bọn tớ thường bày trò và gặp không ít rắc rối. Ai mà ngờ được cô nàng này lại trở thành học sinh ưu tú cơ chứ. Hả lớp trưởng Takahashi-nghiêm-túc." Mako cười toe toét trong lúc châm chọc cô bạn thân, nhưng Juri lại chẳng hề phản bác. Mako lại bảo Juri đúng là mối ác duyên dai dẳng cứ đu bám cậu, Juri lãnh đạm nhắc nhở rằng chính cậu ta mới phải nói câu đó. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, tôi cũng bị cuốn theo sự hài hước của cô bạn mới quen này tự lúc nào.

Trước này tôi vẫn không giỏi tiếp xúc với dạng người thân thiện quá mức như Kojima Mako. Và hiển nhiên cũng chẳng thể nào ưa nổi mấy cô nàng Lớp-trưởng-gương-mẫu như Takahashi Juri. Nhưng tôi đã hạ quyết tâm, trừ phi bất đắc dĩ lắm mới để lộ cảm nhận  thực sự của bản thân mình về bọn họ.

Mùa xuân năm sau bố tôi về Nhật, rồi tôi sẽ lại quay về Tokyo. Từ bây giờ đến lúc đó, tôi muốn giữ mối quan hệ tốt với mọi người trong trường. Đây là ưu tiên hàng đầu của tôi khi đến Kagoshima này.

"Sakura này, cậu có tin vào ma quỷ hay lời nguyền không?"

Câu hỏi đột ngột của Kojima Mako làm tôi ngẩn người, "Ý cậu là ...?"

"Coi nào, kiểu giống như là ..."

"Ma quỷ? Lời nguyền? Mấy thứ đó là sao?"

"Nói chung là về các hiện tượng siêu nhiên mà con người không thể lý giải được ấy." Takahashi Juri nói rõ thêm. "Không chỉ riêng về chuyện ma quỷ. Cũng có thể là UFO hay siêu năng lực hoặc lời tiên tri của Nostradamus. Cậu có nghĩ những hiện tượng thần bí mà khoa học không thể giải thích là có thật không?"

"Ý tớ là, đột nhiên các cậu hỏi thế thì ..." Tôi đưa mắt nhìn Takahashi Juri, gương mặt cậu ta sau gọng kính bạc lấp lánh nghiêm túc đến đáng sợ. "Để xem nào, đại khái thì tớ không tin vào những hiện tượng trên."

"Hoàn toàn không sao?"

"Ừm. Tớ không tin những chuyện dạng như 'Bảy điều kỳ bí' hay lưu truyền ở các trường trung học."

Không hiểu vì sao câu chuyện lại đột ngột chuyển hướng. Tôi có cảm giác, bọn họ đang cố dẫn dắt tôi vào chủ đề này. Đây có lẽ là cơ hội tốt để sử dụng mấy câu chuyện ma quái được dì Yuihan kể cho, tôi nắm lấy và gợi mở. "Những chuyện như thỏ và chuột lang trong chuồng bị biến mất thì tớ cũng đã nghe qua đôi chút rồi."

"Vậy cậu đã nghe chuyện 'cánh tay trong ao sen' chưa?" Kojima Mako nhe răng cười, tỉnh bơ hỏi lại tôi.

"Chính là cái ao ở đằng kia." Takahashi Juri tiếp lời, rồi đưa tay chỉ.

Tôi trông thấy một cái ao nhỏ có thành xây bằng xi măng ở gần đó. Ba người chúng tôi rời khỏi khu học xá ba tầng kiên cố và đi xuống sân.

Ở phía bên kia sân trường cũng có một tòa nhà quy mô tương tự, gọi là Khu B. Còn tòa nhà chúng tôi vừa bước ra là Khu C. Cả hai đều nối với Khu A, là tòa nhà chính với phòng giáo viên và văn phòng hiệu trưởng, bởi một lối đi chung. Ở ngay bên cạnh nó là "Khu phòng học chuyên biệt", gọi là Khu T. Đây là các phòng học dành cho những môn khoa học tự nhiên và thanh nhạc.

Cái ao Takahashi Juri nói đến nằm hơi tách biệt. Chúng tôi phải đi qua lối vào Khu A rồi men theo lối đi chung.

"Ở trong cái áo đó đó, nghe nói thỉnh thoảng nhô lên một cánh tay người đầy máu bọc trong lá sen." Kojima Mako kể bằng giọng dọa dẫm, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ: VỚ VẨN. Hơn nữa, cậu ta bảo đó là ao sen, trong khi lại gần thì tôi chỉ thấy rặt mỗi súng dại.

"Thôi nào Mako, tạm gác 'Bảy điều kỳ bí' sang một bên đi." Takahashi Juri cất lời. "Sakura này. Có nhiều dạng hiện tượng siêu nhiên. Cậu phủ định hoàn toàn, hay ... Ý tớ là, đối với cậu thì có phạm vi hay phân loại nào cho những hiện tượng đó không?"

"Để tớ nghĩ xem ..." Tôi lẩm bẩm, mắt khẽ liếc qua mặt ao đầy bông súng. "Từ UFO là viết tắt của 'vật thể bay không xác định', vậy nói chung là có tồn tại. Nhưng nếu bảo chúng là đĩa bay của người ngoài hành tinh thì lại là một chuyện khác. Còn về siêu năng lực, lấy ví dụ nhé, tất thảy những cảnh họ chiếu trên ti vi hay tạp chí đều là lừa gạt trăm phần trăm. Đã biết thế rồi mà vẫn còn tin thì không phải hơi có vấn đề sao."

Juri và Mako lén lút đưa mắt nhìn nhau sau câu nói của tôi, cả hai đều ra chiều khó xử.

"Vậy rốt cuộc là ..." Khi đi qua ao súng để tiến ra đằng sau Khu B, Kojima Mako hỏi tiếp. "Cậu không tin vào ma quỷ và những lời nguyền?"

"Ừ. Chắc thế."

"Cậu có nghĩ đến việc gì có thể khiến cậu tin không?"

"Nếu có chuyện như vậy diễn ra trước mắt và có bằng chứng rõ ràng, là do ma quỷ hay lời nguyền, có lẽ tớ sẽ tin."

"Hờ. Cậu cần bằng chứng hả?"

"Cậu muốn có bằng chứng chứ gì?" Câu nói này là của Takahashi Juri. Cậu ta chau mày, lấy tay đẩy gọng kính bạc trên sống mũi.

Trời đất. Gì nữa đây ???

Rốt cuộc là hai người này muốn cái gì thế? Tôi bắt đầu khó chịu và bước dồn.

"Kia là gì?" Tôi quay lại nhìn hai người bọn họ, tay chỉ về phía tòa nhà nằm phía đối diện Khu B. "Vẫn còn có khu lớp học nữa sao?"

"Mọi người gọi đó là Khu O." Takahashi Juri đáp lời.

"Khu O?"

"Bởi vì nó rất cũ. Khoảng hơn mười năm trước thì các lớp Chín đều học tại đó. Bây giờ thì có nhiều lý do khiến người ta không dùng Khu O nữa: sỉ số học sinh giảm; số lớp học cũng giảm theo. Hình như mãi sau này mới đặt ra các tên Khu A/B/C ... Còn tòa nhà cũ thì gọi là Khu O."

"Tòa nhà cổ" kia đúng là trông cũ hơn hẳn những kiến trúc khác mà tôi thấy trong trường.

Một công trình hai tầng làm bằng gạch đỏ cỡ lớn. Những viên gạch trên tường nhà đã phai màu, nhìn kĩ còn thấy vô số vết rạn. Tất cả các cửa sổ phòng tầng hai đều đóng kín. Một số chỗ được che lại bằng ván gỗ, hẳn là thay cho cửa kính vỡ.

Theo hướng cuộc trò chuyện phát triển từ nãy đến giờ, tôi dám chắc đây là địa điểm hoàn hảo để lan truyền lời đồn về những hiện tượng siêu nhiên như ma quỷ, lời nguyền hay "Bảy điều kỳ bí".

"Bây giờ nó bị bỏ không à?" Tôi vừa đi vừa hỏi.

"Không được dùng làm phòng học thông thường thôi." Takahashi Juri đáp, vẫn đi song hành cùng tôi. "Tầng hai gần như bỏ hoang và bị cấm đi lên. Tầng trệt có thư viện phụ, phòng Mỹ thuật và một câu lạc bộ về văn hóa."

"Có cả thư viện phụ nữa sao?"

"Hầu như chẳng ai dùng. Thường mọi người sẽ đến thư viện chính ở Khu A. Tớ cũng mới vào một lần thôi.

"Ở đó có những loại sách gì?"

"Tài liệu về lịch sử trong vùng, sách hiếm mà các cựu học sinh gửi tặng. Đại loại thế, nhiều lắm. Nó giống kho lưu trữ sách hơn là thư viện."

"Vậy à ..." Tôi tò mò trỗi dậy, tôi muốn đến xem thử nơi đó một lần. Nghĩ thế nào, lại buột miệng hỏi. "Mà trường mình có câu lạc bộ Mỹ thuật không nhỉ?"

Đột ngột chững lại chốc lát, Takahashi Juri ngập ngừng. "Ừ. Hiện tại thì có."

"Hiện tại? Ý cậu là sao?"

"Cho đến năm ngoái thì các hoạt động của câu lạc bộ bị đình chỉ. Trường chỉ mới mở lại từ tháng Tư." Kojima Mako tiếp lời cô bạn thân của mình. "Cho cậu biết luôn, cô Yokoyama xinh đẹp là cố vấn của Câu lạc bộ Mỹ thuật đấy. Nếu có khiếu thì giá nào tớ cũng phải tham gia. Cậu có muốn vào câu lạc bộ đó không, Miyawaki?"

Tôi dừng bước, xoay người lại nhìn cô nàng mắt một mí Mako rồi miễn cưỡng nhún vai. Kojima Mako thì vẫn cứ thản nhiên cười tủm tỉm mà nhìn tôi.

Tôi vừa quay đi thì cậu ta lại cất tiếng, như thể muốn níu tôi lại. "À mà Miyawaki này. Thật ra chúng tớ muốn ..."

Nhưng trước khi Kojima Mako kịp thốt ra những gì cậu dự định nói, tôi đã bất giác kêu lên một tiếng kinh ngạc trước cảnh tượng vừa hiện ra trước mắt.

Trên khoảng sân giữa Khu O và Khu B có những bồn hoa rất đẹp, vài bồn trồng hồng vàng đang độ nở rộ, rung rinh trong gió xuân. Bên kia chúng là cô ấy - Minatozaki Sana.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top