Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Munch đã vẽ tất cả là bốn bản Tiếng hét."

"Tớ có nghe qua."

"Tớ thích bản ở Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Oslo. Cảnh bầu trời đỏ trông rất đáng sợ. Tưởng chừng như máu sẽ trào ra bất cứ lúc nào."

"Hửm?! Nhưng không phải càng nhìn sẽ càng sợ ư? Nó có thể khiến người ta cảm thấy bất an ấy? Thế mà cậu vẫn thích à?"

Có thể nói bức tranh khá dễ hiểu. Tác động trực quan rất mạnh mẽ, nhưng chi tiết phụ bị làm mờ đi và nhiều điểm châm biếm tức cười ở khắp nơi. Có lẽ vì thế mà bức tranh được ưa chuộng. Nhưng có vẻ cái "thích" mà Goto Moe đang đề cập không giống như vậy.

"Bất an ... Chắc là có. Cứ nhìn vào bức tranh là tớ lại thấy bất an, và tớ cũng không trốn tránh được cảm giác đó. Vậy nên tớ thích."

"Cậu thích nó vì nó làm cậu bất an."

"Dù vờ như không nhận ra thì nỗi bất an vẫn tồn tại. Cậu cũng thế phải không, Miyawaki? Tớ nghĩ mọi người đều cảm thấy vậy."

"Ngay cả quả chanh và củ hành?"

Tôi chỉ nói đùa, nhưng Goto Moe lại cười bẽn lẽn ra chiều ngượng ngùng. "Vẽ tranh là cách phản chiếu óc tưởng tượng."

"Tất nhiên, nhưng coi nào ..."

Sau giờ Mỹ thuật, rốt cuộc tôi đã kết thân và đi cùng Goto Moe. Trong lúc trò chuyện, chúng tôi bước qua dãy hành lang tăm tối ở Khu O.

"Này, Sakura!"

Có người vỗ lên vai tôi. Không cần quay lại cũng đủ biết đó là Kojima Mako. Hôm nay cậu ta đã bắt đầu gọi thẳng tên riêng của tôi thay vì xưng hô bằng họ. "Hai cậu đang thầm thì gì về cô Yokoyama đấy à? Tớ cũng muốn tham gia."

"Rất tiếc phải báo cho cậu biết là bọn này đang bàn chuyện u ám hơn nhiều." Tôi cười cười đáp lời cậu ta.

"Là gì? Mấy cậu đang bàn gì?"

"Sự bất an bao trùm khắp thế giới." Goto Moe tinh nghịch chép chép miệng. Và tôi phải cố mà nín cười trước khuôn mặt đang ngáo ra của Kojima Mako.

"H-h-hở ???"

"Cậu không thấy lo lắng sao, Mako?" Tôi hỏi, dù nghĩ rằng cái cô nàng ruột để ngoài da này thì làm quái gì có cái cảm giác đó. Nói thế nào thì tôi cũng đã bắt đầu có thể trò chuyện tự nhiên hơn với cậu ta.

Tuy nhiên, cô nàng mắt một mí này lại khiến tôi bất ngờ khi nhăn nhó đáp lại. "Đương nhiên là có rồi." Cậu ta gật đầu thật mạnh mà chẳng biết có nổi mấy phần nghiêm túc. "Vì rốt cuộc năm nay lên lớp, tớ lại vướng phải cái 'Lời nguyền ở lớp 9-3' mới chết chứ."

"Hở?" Lần này thì đến lượt tôi ngáo thộn ra trước câu nói kỳ quái của cậu ta.

Đồng thời, tôi không khỏi chú ý đến phản ứng Goto Moe đang đi bên cạnh. Nét mặt cậu ta rầu rĩ, chỉ trầm mặc cúi đầu nhìn xuống chân, trông có vẻ cực kì căng thẳng. Trong một lúc, bầu không khí như cứng lại. Đó là điều tôi cảm nhận được.

"Vậy ... Sakura nè." Kojima Mako nói tiếp. "Hôm qua tớ đã định nói với cậu ..."

"Mako. Khoan đã." Goto Moe ngắt lời. "Làm thế lúc này là không ổn."

Làm thế? Làm gì cơ? Tại sao lại không ổn?

"Moe à ... Ừ thì cứ cho là thế đi. Nhưng ..." Kojima Mako ngập ngừng. Hai người bọn họ mím chặt môi, đưa mắt trừng trừng nhìn nhau và nói những lời lẽ bóng gió khiến tôi không thể nào hiểu nổi.

Chẳng thể chịu được bầu không khí kỳ cục này, tôi la lên. "Hai cậu đang nói cái quái gì vậy?" rồi đột nhiên giật mình.

Chúng tôi đang đi trên hành lang Khu O, ngay trước thư viện phụ. Ít ai dùng đến thư viện cũ này, nhưng cánh cửa kéo đang mở ra vài phân. Qua khe hở, tôi nhìn vào bên trong và trông thấy ...

... Cô ấy.

Minatozaki Sana.

"Chuyện gì vậy?" Kojima Mako ngạc nhiên hỏi.

"Đợi tớ chút." Tôi đáp lấy lệ rồi kéo cánh cửa thư viện. Sana quay sang nhìn chúng tôi. Cô ngồi bên một cái bàn lớn trong căn phòng trống. Dù tôi đã vẫy tay chào, Sana vẫn chẳng hề phản ứng mà hướng mắt về chỗ cũ.

"N-này Sakura. Cậu không ..."

"Mi-miyawaki ... Cậu làm gì ... Cậu không thể ..."

Chẳng màng đến lời hai cô bạn, tôi bỏ mặc bọn họ rồi bước thẳng vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top