Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết thứ sáu, giờ sinh hoạt chung duy nhất trong tuần. Nó cũng dài như buổi sinh hoạt lớp ở cấp tiểu học, có giáo viên chủ nhiệm giám sát nên chẳng thể nào tự do chuyện trò sôi nổi được. Trường công và trường tư hóa ra cũng có điểm này là giống nhau.

Do không có gì cần trình bày, lớp được ra về sớm.

Trong suốt thời gian ấy, Sana vẫn không quay về phòng học. Nhưng không một ai chú ý đến chuyện đó, kể cả cô Bae và cô Yokoyama.

Hôm nay bà ngoại Mayuyu lại đến trường đón. Dù tôi đã nói rằng không cần phiền bà nữa, nhưng bà không chịu. "Tuần này nhất định phải thế." Bà đã nói vậy, tôi đâu thể mạnh miệng phản đối. Nói thật lòng, tôi muốn nán lại trường một chút để tìm Sana, nhưng đành bỏ cuộc. Nhóm Kojima Mako rủ cùng về nhưng tôi từ chối, chạy ra leo lên chiếc Cedric đen vừa trời tới.

Sau bữa tối, tôi bắt lấy cơ hội trao đổi đôi chút trước khi dì Yuihan về phòng riêng.

Dù có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đến lúc trực tiếp nói chuyện lại khiến tôi cảm thấy căng thẳng, như mọi lần. Rốt cuộc thì cả hai lại lạc sang những chủ đề lan man chẳng đúng với ý định ban đầu của tôi.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, tôi chuyển hướng bằng cách hỏi về thư viện phụ ở Khu O. "Cái thư viện ấy đã có từ lâu rồi phải không ạ?"

"Ừ, tất nhiên. Hồi dì còn đi học thì nó đã ở đó, và chắc từ thời chị Paru đi học cũng đã có rồi."

"Hồi ấy nó đã là 'thư viện phụ' chưa ạ?"

"Chưa đâu. Lúc đó thì vẫn chưa. Chỉ khi trường xây mới và có hẳn thư viện riêng thì nó mới thành 'phụ' như bây giờ."

"Ra là vậy."

Dì Yuihan tì khuỷu tay lên bàn, chống cằm, xong lại đổi tay để hớp một ngụm bia và thở dài. Dù không để lộ ra, hẳn cuộc sống thường ngày của một người trưởng thành đã khiến dì mệt mỏi.

"Dì biết cô thủ thư ở thư viện phụ không ạ? Hôm nay cháu vừa gặp cô ấy. Có điều gì đó tạo ra cảm giác rất lạ, rằng cô ấy là ... chủ nhân căn phòng đó. Nên cháu nghĩ cô ấy hẳn phải ở thư viện phụ từ rất lâu rồi ..."

"Cô Shinoda á?"

"Đúng rồi, chính là cái tên ấy."

"Cháu đoán đúng. Ở cô quả là toát ra cảm giác 'chủ nhân' của thư viện. Từ thời dì còn đi học đã thấy cô rồi. Lúc nào cũng làm mặt lạnh, làn da thì trắng nhợt tái xanh, lại còn mặc toàn đồ đen. Trông cứ y như Bá tước Ma cà rồng trong truyền thuyết ấy. Hầu hết đám con gái sợ cô phát khiếp. Nhưng cũng lắm đứa hâm mộ lắm. Có đứa còn gọi gọi cô ấy là Mariko-sama nữa cơ."

"Chắc rồi."

"Mà cô Shinoda nói gì khi gặp cháu à?"

Khẽ lắc đầu, tôi nhớ lại khung cảnh lúc ấy. Cô chỉ bảo tôi ra khỏi thư viện. Vậy còn Sana? Cô ấy có ở lại và tiếp tục vẽ? Hay là ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top