Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3-6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"À nè, Sakura ..." Dì Yuihan nói, tay vẫn cầm cốc bia. "Cháu có định tham gia câu lạc bộ gì không?" 

"À ... đúng rồi. Cháu vẫn chưa chọn được."

"Hồi ở trường cũ cháu làm gì?"

"Câu lạc bộ Nữ công gia chánh ạ." Tôi thành thật trả lời.

Tôi gia nhập cái câu lạc bộ sặc mùi nữ tính đó, một phần vì muốn châm chọc ông bố cả ngày rong ruổi bên ngoài mà ném hết việc nhà lên đầu đứa con duy nhất. Cũng nhờ đó mà tài nấu nướng của tôi tăng lên những vài bậc, thế nhưng bố có vẻ chẳng thèm chú ý.

"Dì không nghĩ ở Bắc Kago sẽ có mấy câu lạc bộ kiểu như vậy." Dì Yuihan đáp, hai mắt nheo lại như đang cố nín cười.

"Dù sao cũng chỉ có một năm, cháu cũng đâu cần phải nhất thiết vào câu lạc bộ. Mà hôm nay có người rủ cháu tham gia Câu lạc bộ Mỹ thuật đấy."

"Thật sao?"

"Nhưng cháu không chắc lắm ..."

"Chuyện này phụ thuộc vào lựa chọn của cháu thôi."

Uống cạn cốc bia, dì Yuihan chống cùi chỏ lên bàn và ấp cả hai tay lên má. Dì nhìn tôi rồi hỏi, "Cháu có thích vẽ không?"

"Nói là thích thì cũng chưa đến mức. Chỉ là cháu cảm thấy cũng có hứng thú."

Dì nhìn như xoáy vào tôi. Tôi bất giác cúi đầu, nhưng vẫn trả lời thành thật về những cảm xúc đang cuộn lên trong mình. "Nhưng cháu vẽ không giỏi. Nói đúng hơn là cự tệ."

"Ừ ... ừm."

"Tuy nhiên ... à đây là bí mật nhé? Cháu chưa nói với ai đâu đấy. Thật ra cháu dự định sẽ thi vào Đại học Mỹ thuật."

"Ái chà, thật sao? Dì không ngờ luôn đấy. Cứ tưởng cháu sẽ muốn làm bác sĩ hay gì đó đại loại vậy."

"Cháu muốn học tạo hình, điêu khắc hoặc thiết kế."

Ly của tôi là nước rau củ do chính tay bà ngoại pha. Gắng chịu đựng mùi cần tây (món tôi ngán nhất) lẫn bên trong, tôi chỉ dám hớp từng chút một.

"Dì thấy thế nào? Chắc là ngu ngốc lắm?"

Tôi hạ quyết tâm hỏi, còn dì Yuihan chỉ "Ừ. Ừm." rồi khoanh tay trước ngực trầm ngâm.

"Lời khuyên nè. Thứ nhất, theo kinh nghiệm của dì, cha mẹ thường sẽ không ủng hộ con mình thì vào Đại học Mỹ thuật hay các trường thuộc khối ngành nghệ thuật đâu."

"Quả có thế."

"Dì không đoán được phản ứng của bố cháu, có khi ông còn cạo đầu luôn ấy chứ."

"Cháu không chắc. Nhưng có thể."

"Thứ hai," dì tiếp tục. "Ngay cả khi vào được trường, cháu sẽ có cực ít khả năng xin được việc sau khi tốt nghiệp. Tất nhiên còn tùy vào tài năng, nhưng điều quan trọng nhất phải là may mắn. Dì nghĩ vậy."

Ra thế. Cũng là sự thật cả thôi ...

"Điều cuối cùng."

Được rồi mà ... Tôi đã định sẽ từ bỏ. Nhưng nhìn vào đôi mắt hiền hòa của dì, lời khuyên cuối rốt cuộc lại đem đến một tia hy vọng.

"Dù sao, nếu cháu thực sự muốn vậy thì chẳng có lý do gì phải chùn bước. Nói thế nào nhỉ? Chưa thử sức mà đã đầu hàng thì thật kém cỏi."

"Kém cỏi ạ?"

"Ừ. Điều này rất quan trọng đấy, không phải sao? Mạnh mẽ hay kém cỏi." Dì Yuihan đưa tay xoa xoa đôi má đã ưng ửng vì hơi men. "Tất nhiên, mấu chốt là cháu tự thấy mình mạnh mẽ hay kém cỏi."

"Vâng ạ." Tôi cảm động đưa mắt nhìn dì. "À mà ..." Rồi chợt nhớ ra một điều.

"Sao vậy, Sakura?"

Hôm nay là thứ Sáu, và cả buổi sáng tôi chẳng hề thấy Minatozaki Sana đâu. Cô bị ốm chăng? Nhưng theo tôi thấy, ngày hôm qua Sana vẫn ổn. Có khi nào ...?

Hôm thứ Tư, sau cuộc nói chuyện của chúng tôi trên sân thượng ...

Nếu bạn ở trên sân thượng và nghe tiếng quạ kêu, khi đi xuống hãy bước chân trái vào trước.

Đây là nguyên tắc cơ bản đầu tiên ở Bắc Kago mà dì Yuihan đã dạy tôi. Nếu không nghe theo và bước bằng chân phải, trong một tháng tiếp theo có thể bị thương. Sana nghe thấy tiếng quạ kêu, vậy mà lại cất bước bằng chân phải? Lẽ nào ...

"Sakura, cháu sao vậy?" Dì Yuihan lay vai, kéo tôi ra khỏi cơn suy nghĩ mông lung.

"Vâng ..."

Ngẫm lại, ngay việc tôi nửa tin nửa ngờ rồi lo lắng cũng thật nực cười.

"Cháu đi ngủ đây ạ. Chúc dì ngủ ngon." Tôi tìm cách thoái thác, né tránh ánh nhìn của dì Yuihan.

Không thể nào, tôi nghĩ. Chắc chắn không thể.

Vậy mà cuối cùng, tôi lại chẳng dám hỏi ai vì sao Sana lại vắng mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top