Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Yuihan về đến nhà khi trời đã chập tối, hơn nữa cũng vừa ăn đêm ở ngoài. Hình như dì đã uống kha khá, vì mùi rượu nồng nặc khắp người, hai mắt cũng ngầu đỏ.

"Chắc tuần tới cháu sẽ đứng nhất kỳ thi giữa kỳ thôi nhỉ?"

Dì nằm phịch xuống sô pha ở phòng khách, chắc vì thấy tôi đang luẩn quẩn gần đó nên mới đột ngột hỏi câu trên. Cách nói của dì hơi có ý chế nhạo. Tuy chưa đến mức "say bí tỉ", nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy dì trong tình trạng mất kiểm soát như vậy.

"Đâu có." Dù bối rối, tôi vẫn trả lời thành thật. "Cháu vẫn đang gắng ôn thi đây."

"Thôi, bỏ đi."

Cười khẩy một tiếng, dì uống cạn cốc trà nóng bà vừa mang đến. Thấy vậy, bỗng dưng ...

Tôi mường tượng cảnh người mẹ quá cố của mình cũng uống rượu say. Cảnh tượng ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn, lồng ngực thắt lại.

"Ai daaa. Hôm nay mệt chết đi được." Dì Yuihan vươn vai thật mạnh, xong lại nhìn tôi bằng ánh mắt ỉu xìu. "Làm người lớn thật khổ. Hết người này người nọ cứ muốn bắt chuyện xã giao, giữ chân ta lại. Và còn ..."

"Yuihan, thế nào rồi?" Bà ngoại bước đến, trông lo lắng. "Thường ngày con đâu có thế này."

"Con đi ngủ đây. Sáng mai dậy rồi tắm. Chúc mọi người ngủ ngon."

Dì đang định chập chững đi khỏi, nhưng tôi lấy hết can đảm để gọi dì lại. Dù thế nào thì tôi cũng muốn xác nhận lại toàn bộ câu chuyện.

"Dì biết chuyện hai mươi tư năm trước đúng không, dì Yuihan?"

Chỉ vừa mới nhấc mình khỏi sô pha, dì đã lại ngã phịch xuống. "Ừ. Chẳng phải họ cứ kể suốt hay sao."

"Có phải nó chỉ là một dạng của 'Bảy điều kỳ bí' thôi không ạ?"

"Cái này khác đấy."

"Dì cũng đã nghe kể khi lên trung học?"

"Ừ. Nhưng không nghe trực tiếp mà chỉ qua lời đồn."

"Lúc mẹ cháu lên lớp Chín, mẹ cũng học lớp 9-3 đúng như trong câu chuyện đấy. Dì có biết chuyện đó không?"

"Sau đó thôi." Dì Yuihan vuốt tóc rồi từ tốn ưỡn người nhìn lên trần nhà. "Về sau chị Paruru có kể lại. Nhưng ..."

"Câu chuyện cuối cùng ra sao?"

Được đà, tôi hỏi tới, trong lòng hy vọng có thể tranh thủ thu thập thêm chút thông tin. Nhưng nó chỉ khiến mặt dì Yuihan đanh lại mà không nói gì thêm. Một hồi sau, dì bảo. "Dì không biết nữa, Sakura. Dì không biết gì cả ..." Giọng dì nhỏ dần về phía cuối câu nói.

"Thật ra dì biết rất rõ phải không? Dì Yuihan?"

Dì vẫn lặng im.

"Coi nào, dì ..."

"Người ta đã quá thổi phồng câu chuyện đó."

Tôi nghe một tiếng thở dài, quay lại thì thấy bà ngoại Mayuyu đang ngồi bên bàn ăn, hai tay ôm mặt. Cử chỉ như muốn nói bà đang cố không nghe, không thấy hay không biết gì về cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Tốt nhất cháu đừng nghĩ nhiều nữa." Chốt một câu cuối, dì đứng dậy, vươn vai và nhìn thẳng vào tôi. Giờ thì giọng dì đã nhẹ nhàng thân thiện như của người dì mà tôi vẫn biết. "Sẽ có lúc thích hợp để nắm bắt câu chuyện. Nhưng nếu cháu lỡ mất cơ hội thì không biết cũng được.  Ít nhất là cho đến lần tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top