Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, thứ Năm, Minatozaki Sana lại không đến lớp.

Sắp thi rồi ... Sana làm sao thế nhỉ?

Tôi không rõ về học lực của Sana, hay điểm số của cô ấy ra sao. Thực sự thì tôi chưa từng thấy Sana bị gọi tên để đọc bài hay giải toán. Quan trọng hơn, nếu cứ vắng mặt, cô sẽ không đủ điểm chuyên cần để thi tốt nghiệp.

Nhưng tôi biết chắc, nếu mình tỏ ra quan tâm, thì rồi Sana cũng sẽ đáp lại bằng câu "Không liên quan đến cậu." với thái độ dửng dưng xa cách.

Ừ nhỉ. Cũng đâu liên quan gì đến tôi. Việc gì mình cứ phải quan tâm đến cô ta chứ. Cái cô nàng khó gần lại còn kỳ lạ đó. Chỉ là ...

Có nên tìm Sana nói chuyện không nhỉ? Tôi lại nhận ra rằng từ lúc chuyển trường tới giờ mình vẫn chưa có danh sách lớp. Làm sao tìm được địa chỉ nhà hay số điện thoại của cô ấy đây? Dù thật lòng thì muốn biết cũng không khó lắm ...

Hẳn Sana sống ở gần cửa hàng búp bê, mà phải gọi là phòng trưng bày búp bê mới đúng. Và hẳn là cô thường đến đó xem, giống như hôm trước. Ừm, tôi tin chắc là vậy.

Không biết cha mẹ Sana ra sao nhỉ? Sana có bạn thân không? Tại sao mắt trái sau lớp băng gạc của cô lại như thế? Có lẽ sức khỏe của Sana không tốt lắm. Có rất nhiều chi tiết khiến tôi bạn tâm. Giờ Thể dục Sana luôn ngồi ngoài, và còn hay nghỉ học nữa. À, nhưng mà ...

... Cứ thế. Cứ thế.

Tôi lo lắng không thôi, nhưng dường như trong lớp chỉ có mỗi mình tôi nghĩ đến chuyện này. Tôi chẳng nhận ra dấu hiệu nào, dù là nhỏ nhất, cho thấy rằng thầy cô và bạn bè trong lớp mảy may quan tâm đến Sana. Thôi quên đi, dù sao tình cảnh này cũng không phải vừa mới xảy ra.

Giữa lúc ấy ...

Sau bữa trưa, khi chúng tôi đi đến phòng tranh ở Khu O để học tiết Mỹ thuật, tôi tình cờ nhìn lên sân thượng ở dãy phòng học và thấy Sana.

Giống hệt lúc tôi thấy cô lần đầu, hai tuần trước, ngồi dưới tán cây kiến tập môn Thể dục. Bóng dáng lẻ loi đơn độc bên trong tấm lưới sắt bao quanh sân thượng.

Tôi đang đi cùng Goto Moe, cái cô nhóc mà cứ luôn ngượng ngùng trước cô Mỹ thuật kiêm Phó Chủ nhiệm lớp Yokoyama. Vỗ vai cậu ta bảo "Đợi một chút." rồi bỏ cậu lại một mình giữa hành lang mà chạy ngược về Khu C, tòa nhà bê tông mà bọn tôi vừa ra khỏi. Lao qua những bậc thang, mở toang cánh cửa sắt màu kem, tôi không do dự phóng lên sân thượng.

Thế rồi ...

Số là hôm đó tôi bỏ điện thoại vào túi trong của váy đồng phục. Và nó, đúng ngay lúc tôi vừa xông lên sàn sân thượng, rung lên ô ê rền rĩ. Gì thế này? Ai gọi vậy? Đúng lúc này? Tại sao chứ?

Đi qua cửa rồi nhìn quanh để tìm Sana, tôi đặt điện thoại lên cạnh tai. Là Kojima Mako. "Sakura, cậu ổn chứ?"

"Hả? Sao cậu lại gọi tớ vậy?"

"Bọn tớ liên lạc vì tưởng cậu đang gặp rắc rối." Là giọng của Shiroma Miru, cậu ấy nói chen vào cuộc gọi. "Tomu và Saho đang nổi điên lên đây. Còn có cả Miyu nữa. Có khi bọn họ sẽ bày thêm vài pha náo loạn nữa cho coi."

"Là sao? Ai đang nổi điên cái gì cơ? Takeuchi Miyu ấy à? Hay Muto Tomu và Iwatate Saho? Mirurun cậu nói từ từ thôi ... Tớ không hiểu ... Tại sao Takeuchi lại làm vậy?"

"Này, Sakura ..."

Rẹt rẹt rẹt rẹtttttttttt ... Những tiếng rít vì nhiễu sóng ngắt ngang lời của Kojima Mako. Tôi không cho rằng có liên quan, nhưng đúng lúc ấy một cơn gió mạnh cũng gào thét thổi qua sân thượng.

"Nghe này. Tớ không muốn làm cậu thấy rắc rối hay khó khăn." Tôi chỉ mơ hồ đoán ra lời của Kojima Mako trộn lẫn trong tiếng gió rít róng và đợt nhiễu tín hiệu. "Hiểu chưa, Sakura? Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa. Nguy hiểm lắm."

Gì cơ? Cậu ta vừa nói gì?

"Hơn nữa ... Cậu có nghe không? Sakura!"

"Ừm."

"Câu chuyện mà hôm qua cậu hỏi, về hai mươi tư năm trước ... Cậu muốn biết đúng không?"

"Ý tớ ..."

"Chuyện đó bọn tớ đã bàn bạc rồi. Chỉ cần sang tháng Sáu, tớ sẽ kể hết cho nghe. Vậy nên, trong tháng này, xin cậu ..."

  Rẹt rẹt rẹt rẹtttttttttt ... Rét rét rét rétttttttttt ... Nhiễu loạn hơn gấp mười lần, cuộc gọi bị ngắt bằng tiếng "bíp" lạnh lùng.

Rốt cuộc là sao? Tôi chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Hơi bực bội, tôi tắt điện thoại rồi bỏ lại vào túi áo, để cho dù có gọi lại thì cậu ta cũng không liên lạc được. Mắt tôi lại dáo dác đảo quanh mọi ngóc ngách trên sân thượng lộng gió.

Nhưng ...

Chẳng có ai ở đó cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top