Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6-2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệt như tuần trước, trời lại đổ mưa tầm tã. Có lẽ mùa mưa đã đến, sớm hơn nhiều so với mọi năm. Hôm nay tôi đã kiên quyết từ chối bà ngoại Mayuyu đưa đón như thường lệ và tự một mình đi đến bệnh viện.

Tôi hẹn gặp chị Sashihara ngay sau khi khám xong. Chị bảo phải trực đêm từ tối hôm trước và hết ca sẽ đến ngủ trong phòng nghỉ ở bệnh viện. Vậy nên chị có dặn, tôi khám xong thì cứ gọi thẳng cho chị.

Đứng cạnh cửa chính dẫn vào khu ngoại trú, tôi gọi đến số của chị Sashihara, vừa đợi vừa ngắm cảnh trời mưa bên ngoài.

Lúc đó, tôi chợt nghĩ rằng, mưa Kagoshima ướt dính hơn mưa ở Tokyo nhiều.

Nếu xét đến mức độ ô nhiễm không khí, e là phải nói ngược lại, nên đây chỉ là cảm giác chủ quan của tôi mà thôi. Mà dùng từ "ướt dính" không đúng cho lắm. Tôi nên chọn cách miêu tả nào đó trung lập, như là "tự nhiên hơn" hay "chất liệu phong phú hơn". Những hạt mưa đổ rào rào xuống các tòa nhà, lối đi, từng dòng người qua lại, cây cỏ quanh đây và núi rừng đằng xa nữa, mỗi hạt lại mang một màu sắc khác, thành phần khác. Đương nhiên tôi cũng không có ý bảo nó bẩn.

Mắt tôi dừng lại ở những vũng nước đọng dưới nền đất.

Ngay cả vũng nước này cũng vậy, chẳng hiểu sao tôi có cảm giác nó đa sắc và có chiều sâu hơn so với vũng nước tôi hay thấy ở Tokyo. Có lẽ vấn đề không phải ở cơn mưa, mà ở sự khác biệt trong những vật được phản chiếu. Hay có khi đây chỉ là những hình ảnh phản chiếu tâm tưởng của chính tôi.

"Xin lỗi đã để nhóc đợi lâu nhé."

Điệu cười vui vẻ đi kèm một bàn tay ấm áp dịu dàng xoa đầu tôi. Là chị Sashihara. Đây là lần đầu tiên tôi thấy chị không khoác đồng phục trắng của bệnh viện. Chị vận áo sơ mi màu xanh biển nhạt, bên trong lớp áo gió màu đen.

"Khám sức khỏe thế nào rồi?"

"Chắc là em sẽ không phải làm phiền chị nữa rồi." Tôi giả vờ ủ rũ để trêu chị.

"Ôi chán nhỉ." Chị phá ra cười rồi cũng giả vờ mếu máo để hùa theo trò đùa của tôi.

"Ngày mai em cũng đi học bình thường lại được rồi."

"Vậy là tốt rồi." Chị nháy mắt động viên tôi, rồi lục túi áo khoác lấy điện thoại xem giờ. "Vẫn còn sớm. Em có muốn ăn trưa với chị luôn không?"

"Nhưng chị vừa trực ca đêm mà." Tôi tỏ vẻ ngần ngại. Vì phép lịch sự, nhưng phần nhiều là vì lo lắng cho chị. "Ý em là, chắc chị cũng mệt rồi ..."

"Chị mày khỏe." Chị ưỡn ngực vỗ vỗ mấy phát như để chứng minh. "Mai được nghỉ. Hơn nữa, chị đây cũng còn trẻ trung lắm. Nhà hàng tự chọn ở đằng kia thì sao?"

"Tùy chị ạ."

Chị Sashihara lái xe chở tôi đi. Một chiếc xe loại nhỏ màu lam rất đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top